Ngày hôm sau Sơ Tranh dậy thì không thấy Ti Tàng đâu.
Trong phòng rối bời, cô tùy tiện mặc quần áo vào rồi xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Ti Tàng ngồi dưới đất với Đồ Lăng Thú, không biết đang làm gì.
Sơ Tranh ra ngoài, Ti Tàng quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại, thái độ cực kỳ cao ngạo.
Mà ở nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, Ti Tàng lặng lẽ đỏ vành tai.
Sơ Tranh ôm Đồ Lăng Thú đi, Đồ Lăng Thú tuyệt vọng duỗi móng vuốt ra, muốn bắt được Ti Tàng.
Người sau hoàn toàn không để ý tới nó.
Đồ Lăng Thú tội nghiệp rụt đầu lại, mặc cho Sơ Tranh sờ lông nó.
Ti Tàng chậm rãi đứng lên, không được tự nhiên hỏi: "Ngươi còn tốt đó chứ?"
"Rất tốt." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Anh hỏi chuyện này để làm gì?"
Ti Tàng nhẹ hừ một tiếng: "... Bản vương chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Ồ."
Ti Tàng: "..."
Sơ Tranh gọi bữa sáng, trong lúc ăn sáng, Ti Tàng không ngừng nhìn cô.
"Nhìn cái gì?"
Ti Tàng lập tức cụp mắt xuống: "Bản vương không nhìn!"
"..." Sơ Tranh buông thìa xuống: "Vì sao anh không đi tìm những nhân loại khác, tình huống của anh, chắc chỉ cần là người là được mà?"
Có lẽ nam nữ gì cũng không giới hạn.
Ti Tàng vô thức hỏi lại: "Tại sao bản vương phải đi tìm những nhân loại khác?"
"Anh không nghĩ tới?"
Ti Tàng nhíu mày nhìn cô: "Tại sao bản vương phải nghĩ?"
Sơ Tranh hài lòng gật đầu: "Rất tốt."
Ti Tàng: "???"
Có bệnh?
Ti Tàng hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
Vì sao hắn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792457/chuong-2364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.