Chương trước
Chương sau
Ti Tàng quay đầu ra, hừ lạnh một tiếng: "Tại sao bản vương phải nói cho ngươi biết?"
"Vậy sao..."
Sơ Tranh híp mắt lại, Ti Tàng liếc mắt nhìn người phía trên, phát hiện khoảng cách giữa họ gần thêm, gần như chóp mũi đã đụng vào nhau...
Thân thể Ti Tàng không khỏi cứng đờ.
Hắn giống như cảm nhận được mùi hương từ trên người cô truyền tới...
Hắn có bao giờ thân cận với người khác đến thế đâu.
Trong thân thể phun lên rất nhiều cảm giác xa lạ khó hiểu.
Ngay khi môi hai người sắp đụng vào nhau, Ti Tàng bỗng nhiên tránh khỏi Sơ Tranh, cấp tốc ngồi dậy khỏi ghế sofa, vỗ quần áo, chạy mất.
-
Thời gian tiếp theo, hành vi của Ti Tàng càng thêm cổ quái, ánh mắt kỳ quái thì cũng thôi đi, có đôi khi còn liếc trộm cô, cực kỳ giống biến thái.
Tối hôm đó, Sơ Tranh nằm dưới đất, Ti Tàng lật qua lật lại trên giường không ngủ được.
Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tình càng thêm bực bội.
Câu nói của rắn cha không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
—— Nếu như ngài không thể dần dần khôi phục yêu lực, thì thời gian vừa đến, ngài sẽ không duy trì được hình người nữa, sẽ phải khôi phục bản thể.
Nếu như hắn không ngại khôi phục bản thể thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Giống như Đồ Lăng Thú thôi.
Ti Tàng giơ tay lên, soi ra ngoài cửa sổ nhìn.
Ống tay áo trượt xuống một chút, lộ ra cánh tay, trên đó mơ hồ có đường vân.
Đây là thứ hôm nay hắn phát hiện.
Dựa theo sự phát triển này, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn sẽ khôi phục bản thể...
Ti Tàng thả tay xuống, xoay người, mượn ánh trăng nhìn người dưới đất.
—— Kết hợp với nhân loại, có thể dần dần khôi phục yêu lực.
Thế giới này là sân nhà của nhân loại, nhưng yêu như họ giống như khách không mời mà tới.
Không được chủ nhân cho phép, tất nhiên sẽ bị quy tắc của thế giới này chèn ép.
Nhưng nếu như dính khí tức của nhân loại vào, thì quy tắc sẽ bỏ qua cho họ.
Chăn dưới tay Ti Tàng đã bị hắn bóp cho biến hình, hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Hời cho cô rồi!
Ti Tàng xoay người xuống dưới.
Trên người Sơ Tranh đột nhiên có trọng lượng, bị làm bừng tỉnh, mở mắt ra thì đã đối đầu với đôi mắt hơi lạnh lẽo của Ti Tàng: "... Anh làm gì thế?"
Ti Tàng: "Không phải ngươi ngấp nghé thân thể bản vương sao? Bản vương cho ngươi một cơ hội."
"..."
Sơ Tranh đẩy người xuống: "Đừng lộn xộn, đi ngủ." Khi mi muốn thì ta phải phối hợp với mi chắc? Nằm mơ! Sẽ có lúc mi xin ta!
Ti Tàng bị đẩy cho ngã ngồi ở bên cạnh, dựa lưng vào giường, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Người phụ nữ này lại đẩy ta...
Cô ta lại còn đẩy...
Ti Tàng cắn răng: "Ngươi không muốn..."
"Không muốn." Sơ Tranh kéo chăn qua che đầu lại, hung dữ đến một nhóm: "Đừng quấy rầy tôi, không thì đánh anh đấy."
Ti Tàng: "..."
Móa!
Ti Tàng im lặng mắng một tiếng, thẹn quá hoá giận, lật người lên giường, thở phì phò nằm xuống, nghĩ nghĩ, lại quay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.
Bản vương mới không thèm!!
-
Lại qua hai ngày nữa, khi Ti Tàng tắm rửa, hắn soi gương nhìn phía sau lưng mình.
Ti Tàng túm lấy quần áo bọc lên, chống vào bồn rửa tay, hít sâu hai lần.
Còn tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc hắn sẽ khôi phục nguyên hình. Ti Tàng ra ngoài, thấy Sơ Tranh đang livestream, hắn trực tiếp ngồi xuống mặt đất đã trải xong chăn nệm.
Mặc dù ống kính không quay được trên mặt đất, nhưng Ti Tàng cao, nên có thể quay được một chút.
Bình luận trên livestream trong nháy mắt đã thay đổi khi hắn xuất hiện.
Người đàn ông chỉ mặc đồ ngủ, còn mặc không hề hợp quy tắc, lỏng lỏng lẻo lẻo, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Người đàn ông vừa tắm rửa xong nên lộ ra một cỗ ướt át.
Làm cho người ta rất muốn...
Ngay cả lời chào kết thúc Sơ Tranh cũng không thèm nói, tắt live đi.
Sơ Tranh nhón mũi chân, ghế xoay chuyển phương hướng: "Anh làm gì?"
Ti Tàng: "Đi ngủ."
Sơ Tranh chỉ vào giường: "Anh nên ngủ ở đó."
Ti Tàng nằm xuống, ôm cánh tay: "Hôm nay bản vương muốn ngủ ở đây!"
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Vậy ta ngủ giường.
Người tốt như ta là không bắt bẻ.
Dưới đất làm gì thoải mái như giường được, Ti Tàng ngủ đến toàn thân khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái.
Tần suất lăn qua lộn lại còn cao hơn khi hắn ngủ giường.
Ti Tàng quay đầu nhìn lên trên, càng nhìn càng tức giận, hắn lật người ngồi dậy, chống vào mép giường leo lên.
Giường vốn cũng không rộng rãi, Ti Tàng đi lên lập tức lộ vẻ chật chội.
"Này."
Ti Tàng đẩy Sơ Tranh một cái.
Sơ Tranh xoay người, đối mặt với hắn, bình tĩnh hỏi: "Anh lên đây làm gì?"
Ti Tàng bưng giá đỡ của Yêu Vương: "Dưới đất không thoải mái."
Sơ Tranh: "Không phải tự anh muốn ngủ ở đó à?"
Ti Tàng: "Bây giờ bản vương không muốn nữa."
Sơ Tranh rất rộng lượng đứng dậy: "Vậy tôi nhường anh."
Ti Tàng: "..." Ti Tàng tức giận ấn Sơ Tranh về: "Ngươi cố ý phải không?"
Sơ Tranh bị Ti Tàng nửa đè lên, cô cũng không giãy dụa, thả lỏng người nằm xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt Ti Tàng: "Tôi cố ý cái gì?"
"Ngươi..."
Ti Tàng nghiến răng nghiến lợi: "Lúc trước rõ ràng ngươi muốn có được bản vương như vậy, bây giờ sao lại thế này?"
Cơ hội hắn tự đưa tới cửa mà cô lại không biết trân trọng!
Đây là cơ hội mà bao nhiêu yêu muốn...
Nhân loại đều hay thay đổi như thế sao?
"Ti Tàng, trên thế giới này không phải chuyện gì cũng phải nghe theo anh." Ta cứ không theo mi đấy! Ta không cần sĩ diện sao?
Lông mày Ti Tàng nhíu thành hình chữ Xuyên, trong mắt mơ hồ có lửa giận chớp động, tay ấn lấy bả vai Sơ Tranh càng thêm dùng sức.
Hắn đường đường là Yêu Vương, muốn làm gì thì làm cái đó.
Chỉ là một nhân loại, cho dù hắn cưỡng ép...
Ti Tàng nghĩ tới đây, lại chậm chạp không động thủ.
Sơ Tranh giơ tay sờ lên gương mặt Ti Tàng.
Ti Tàng nhíu mày, lại không động, mặc cho ngón tay Sơ Tranh mơn trớn trên gò má hắn.
"Xin tôi." Giọng nói của cô gái trong trẻo lạnh lùng: "Xin tôi, tôi sẽ giúp anh."
"Ai thèm xin ngươi!" Yêu Vương đại nhân buông Sơ Tranh ra, mặt mũi tràn đầy mấy chữ to "ngươi nằm mơ".
Sơ Tranh thờ ơ: "Tôi cũng không để ý tận mắt nhìn xem anh là chủng gì loại." Nuôi gì mà không phải là nuôi, ta nuôi được cả!
Trong lòng Ti Tàng trầm xuống: "... Ngươi biết?"
Sơ Tranh "ừ" một tiếng.
Ti Tàng: "..."
Ti Tàng xoay người xuống giường, gian phòng lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, bên người Sơ Tranh trầm xuống, tiếp đó cô cảm giác được hơi thở của Ti Tàng áp tới.
Tiếng hít thở vang lên ở bên tai, lúc nhẹ lúc nặng.
"Xin ngươi." Giọng nói của Ti Tàng vạch phá bóng tối: "Giúp ta."
"Giúp anh cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết anh là chủng loại gì..."
"Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!" Ti Tàng lập tức xù lông.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Sơ Tranh sợ thật sự chọc giận Ti Tàng, tốt xấu gì cũng là Yêu Vương mà, cáu lên thì không ép nổi đâu.
Cô không muốn dỗ người... Yêu.
-
Ti Tàng không cho Sơ Tranh sờ phía sau lưng hắn, quần áo cũng không cho cởi, Sơ Tranh trầm mặc tùy theo hắn, không có quá nhiều ý kiến.
Nhưng mà...
[ Tiến độ thu thập tư liệu 45%... ]
Sơ Tranh xác định trên người mình không có bất kỳ thứ gì, là Ti Tàng...
Sơ Tranh cảm thấy thế này có chút không tốt lắm.
Cô hơi nhổm dậy, thanh tiến độ thu thập tư liệu biến mất.
"..."
Sơ Tranh khẽ hít sâu: "Vương, sau này phải làm phiền người rồi."
Ti Tàng nghe thấy tiếng "Vương" của Sơ Tranh, nhịn không được tim đập nhanh một trận.
Tiếng "Vương" này hắn từng nghe vô số lần.
Nhưng không ai có thể làm cho hắn cảm thấy nó hay đến vậy...
"Phiền gì... Ưm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.