Sơ Tranh nhân cơ hội này, gần như làm cho Ti Tàng sờ hết toàn bộ đồ trong nhà một lượt, nhưng vẫn không có nhắc nhở thu thập được tư liệu.
Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Đạo cụ là thứ gì đây?
Sơ Tranh cũng không muốn giày vò Ti Tàng thật, cho nên ngày hôm sau cô đã mua điện thoại mới cho Ti Tàng.
Ti Tàng nhìn chằm chằm cái hộp kia hồi lâu, trầm mặc lui về phía sau, trên trán viết mấy chữ to "ngươi đừng mơ".
"Tặng anh." Sơ Tranh điểm lên hộp một cái: "Không thu phí."
"Ngươi sẽ tốt thế à?" Đối với chuyện này Ti Tàng biểu thị hoài nghi.
"Tôi vẫn luôn tốt như vậy." Sơ Tranh thu tay lại: "Nếu như tôi không tốt, thì đã sớm giao anh cho phòng thí nghiệm đổi tiền rồi."
"..."
"Anh cho rằng ai nhìn thấy anh thế này... Cũng sẽ chấp nhận chứa chấp anh sao?" Thẻ người tốt thế này thật đúng là có không ít người sẽ chứa chấp... Ta chỉ lừa gạt thẻ người tốt một chút, hi vọng không bị sét đánh.
"Bản vương làm sao?" Ti Tàng không vui: "Ngươi biết bao nhiêu yêu..."
"Đây là xã hội con người."
Ti Tàng kẹt lại.
Bốn chữ xã hội con người giống như tảng đá, ầm ầm áp hắn xuống.
Xã hội con người quá đáng ghét!!
"Anh có cần không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa: "Không cần thì tôi lấy đi."
Ti Tàng đè hộp điện thoại lại, khẽ túm về phía hắn: "Ngươi không bắt bản vương làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ?"
Sơ Tranh ném cho Ti Tàng một ánh mắt lạnh lùng.
Nếu ta thật sự muốn làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792451/chuong-2358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.