Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi trên một cái bàn học, sau lưng dựa vào bức tường hơi gồ ghề, thiếu niên chôn đầu trong tóc cô.
Trong không khí quanh quẩn một mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt.
Răng cọ vào làn da và máu thịt, mang đến chút cảm giác nhói nhói và run rẩy, rồi chầm chậm tan trong gió mát thổi qua.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.
Trên môi vẫn còn dính một chút màu đỏ, làm hắn càng có mấy phần yêu diễm mị hoặc.
"Cúi đầu." Giọng của Sơ Tranh hơi trầm xuống.
Ấn Bạch không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Sau đó trên môi mát lạnh, Sơ Tranh bưng lấy mặt hắn, thay hắn dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên khóe môi.
Khuôn mặt Ấn Bạch lập tức đỏ bừng lên, hai tay chống vào bàn, không dám nhúc nhích.
"Chỗ này sẽ không có người tới chứ?"
"Yên tâm, rất ít người tới đây."
Tiếng nam nữ trò chuyện đột nhiên vang lên, Ấn Bạch bị kinh hoảng, hơi lui lại, đụng vào đồ vật đằng sau, phát ra động tĩnh không nhỏ.
"Có người?"
"Tớ đi xem xem..."
Đây là một góc chết, chỉ có một con đường ra ngoài, cũng không có nơi nào khác để trốn cả, nếu có người đi qua thì nhất định sẽ trông thấy.
Ấn Bạch che mặt, không muốn gặp người lắm.
Sơ Tranh kéo người về ôm, Ấn Bạch khiếp sợ nhìn cô, người sau duỗi một ngón tay ra, đặt ở bên môi hắn: "Đừng nói gì thì cậu ta sẽ không nhìn thấy chúng ta."
"!!!"
Rất nhanh có một nam sinh đi qua bên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792413/chuong-2320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.