Rõ ràng ác linh không muốn đến Ngũ Âm trấn lắm, cả linh hồn đều lộ sự kháng cự.
Nhưng cuối cùng nó vẫn nhăn nhăn nhó nhó dẫn đường, cũng không dám xách ra chuyện mượn thân thể Kinh Phá nữa.
Toàn bộ hành trình Kinh Phá đều rất mờ mịt, căn bản không biết Sơ Tranh đang giao lưu với ai.
"Ngươi không nhìn thấy?"
Kinh Phá lắc đầu.
Hắn không thấy gì cả.
Sơ Tranh tưởng là vì hắn không có tu vi, nhưng sau đó gặp phải tu sĩ, cũng không ai có thể trông thấy ác linh.
Sơ Tranh hỏi ác linh bay trên không trung: "Có phải ngươi còn giấu diếm chuyện gì không?"
Ác linh cười đùa: "Ta chỉ biết từng ấy, ta có thể giấu diếm chuyện gì?"
"Vì sao bọn họ không nhìn thấy ngươi?"
"Tu vi của bọn họ quá thấp thôi." Ác linh nói: "Nếu không thì ngươi cảm thấy vì sao ác linh lại khó tìm như vậy?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, một tay ấn ác linh trên quan tài.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói thật, ta muốn tìm ác linh thứ hai rất dễ dàng."
Ác linh: "!!!"
Sao ngươi nói động thủ là động thủ thế hả, ngay cả chút thời gian giảm xóc cũng không cho!!
Ác linh có khát vọng sống cực mạnh: "Khụ khụ khụ... Ngài thả ta ra trước đi, ta nói ta nói."
Ác linh nói đối với bọn chúng, Ma Linh có một loại áp chế trời sinh, bọn chúng căn bản không có cách nào phản kháng được.
Ý chính là bảo bọn nó đi hướng đông, thì bọn nó không dám đi hướng tây.
Nguyên nhân nó không nói cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792324/chuong-2231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.