Thăng tiên đan...
Nếu như là người khác thì gã còn cảm thấy thứ này có thể tăng cao tu vi.
Nhưng người này!!
Đây tuyệt đối không phải thứ gì tốt!
Gã há to mồm thở dốc, muốn nói điều gì đó, nhưng không cách nào nói ra được.
Thiếu niên ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, cằm đặt trên mu bàn tay, dáng vẻ rất ngoan nhìn gã.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói thanh lãnh truyền đến, đáy lòng nam nhân vậy mà lại cảm thấy đây là tiếng trời.
Cứu... Cứu mạng!
Thiếu niên giơ tay kéo y phục gã lên, che mặt gã lại, đứng dậy đưa lưng về phía gã.
"Không có..."
Nam nhân mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của hắn.
Cũng không có ai đáp lại hắn, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần...
Gã gian nan di động ngón tay, muốn bắt được người đi tới, nhưng gã chỉ bắt được không khí.
-
Vừa rồi Sơ Tranh đã thấy rõ Kinh Phá đút thứ gì đó cho người dưới đất.
Cũng không biết là gì...
Sơ Tranh bình tĩnh ôm Kinh Phá vào trong quan tài: "Vừa rồi có bị dọa sợ không?"
Kinh Phá lắc đầu.
Sơ Tranh quay đầu nhìn người nằm trên đất một chút, ngẫm lại cũng đúng...
Kinh Phá không muốn cho Sơ Tranh nhìn lắm, hắn túm tay áo Sơ Tranh, kéo lực chú ý của cô lại.
"Sao?"
Kinh Phá cũng không biết nên nói gì.
Hắn chỉ không muốn Sơ Tranh đi xem người kia.
Dưới tình thế cấp bách, Kinh Phá gập ghềnh nói: "Ta... Ta hơi sợ."
Sơ Tranh: "..." Vừa rồi mi còn lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792323/chuong-2230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.