Chương trước
Chương sau
Sơ Tranh xách theo bé con trực tiếp lên đài cao.
Trang Bình thấy Sơ Tranh xuất hiện, đáy lòng còn có mấy phần kích động, nhưng thấy cô xách theo bé con nhà mình, trước mắt lại tối sầm.
Tại sao lại mang cả con hắn đến!
"Quả nhiên ngươi đã xuất hiện." Ánh mắt Đại đảo chủ giống như bôi độc.
Nhưng lúc này ông ta vẫn còn giơ cao trường tiên không cách nào hạ xuống, có chút buồn cười.
Có lẽ Đại đảo chủ cũng kịp phản ứng, không biết trường tiên bị làm sao, hoàn toàn không kéo được, Đại đảo chủ đành phải buông trường tiên ra.
Thế là đám người liền nhìn thấy trường tiên quỷ dị dừng lại giữa không trung.
"Sao lại thế này? Sao cây roi kia có thể bay giữa không trung thế kia!?"
"Đây là thần lực sao?"
"Có phải là Thần Biển hiển linh không?"
Chắc chắn là Thần Biển hiển linh, nếu không thì có ai có thể làm được như thế.
Đảo dân vây xem phía dưới phần phật quỳ xuống.
Đại đảo chủ: "!!!"
Thần Biển gì, chắc chắn là nữ nhân trước mặt này giở trò quỷ!
Chỉ là rốt cuộc làm sao mà cô làm được!
Sơ Tranh bình tĩnh xách giỏ trúc đặt xuống trước mặt vợ Trang Bình, không kiên nhẫn lắm: "Làm cho nó nín đi."
Vợ Trang Bình chỉ cảm thấy trói buộc trên người mình buông lỏng, nàng ta lập tức được tự do.
Xuất phát từ bản năng của người mẹ, vợ Trang Bình lập tức nhào về phía con mình.
"Đại đảo chủ không quỳ à?" Lúc này Sơ Tranh mới nhìn về phía Đại đảo chủ.
"Ngươi bớt giả thần giả quỷ đi!" Đại đảo chủ quát lớn một tiếng: "Ngày hôm nay ngươi dám đến..."
Sơ Tranh giơ tay, trường tiên trên không trung đột nhiên rơi xuống, lấy lực lượng vừa rồi Đại đảo chủ vung ra, đánh trên người ông ta.
Vút ——
Âm thanh chát chúa chói tai.
Đại đảo chủ chịu một roi như thế, cũng không dễ dàng gì hơn Trang Bình, trên quần áo đã thấm ra máu.
Sơ Tranh khống chế trường tiên quất loạn Đại đảo chủ một trận.
Người của ta ngươi cũng dám bắt.
Ai cho ngươi dũng khí.
Mẹ nó ta đánh chết con chó điên nhà ngươi.
Đảo dân phía dưới vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, miệng không ngừng hô hào Thần Biển hiển linh.
Đại đảo chủ bị đánh chắc chắn là bởi vì Đại đảo chủ làm chuyện gì đó, làm cho Thần Biển tức giận.
Đại đảo chủ bị quất đến chạy trối chết, mở miệng kêu to: "Người đâu!! Người đâu!! Bắt lấy nữ nhân này!!"
Đại đảo chủ có sắp xếp người, nhưng những người kia căn bản không lên được đài cao, đều bị cản ở bên ngoài.
Tràng diện này càng khiến cho người ta cảm thấy là Thần Biển hiển linh.
Người bình thường làm gì có sức mạnh như vậy.
Đại đảo chủ xin giúp đỡ thất bại, rất nhanh liền bị trường tiên đánh ngã xuống đất, làm gì còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt của đảo chủ như vừa rồi nữa. Sơ Tranh phất tay, trường tiên lập tức dừng lại.
Tiếng vút vút không dứt bên tai cuối cùng cũng biến mất.
Có người không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên đài cao, vừa vặn nhìn thấy một màn kia.
Trường tiên dừng lại ngay khi thiếu nữ phất tay, cũng yên tĩnh trôi nổi phía sau cô.
Không ít người đều trông thấy một màn này, cảm giác chấn động và không thể tưởng tượng nổi đồng thời xung kích lên từ tận đáy lòng.
Cô là người sao?!
Đại đảo chủ chật vật ngã dưới đất, lúc này run rẩy giơ tay, chỉ vào Sơ Tranh: "Ngươi... Ngươi..."
Không nói thành lời, chật vật biết bao.
"Ta cái gì?" Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Còn muốn bắt ta không?"
Đại đảo chủ: "!!!"
Vốn cho rằng ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không sai sót, nhưng ai có thể nghĩ tới, người ông ta bố trí, căn bản không phát huy được tác dụng.
Sơ Tranh tiếp tục hỏi: "Diệp Tú Tú còn tốt chứ?"
Nhắc đến Diệp Tú Tú, Đại đảo chủ lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu.
"Ngươi... Ngươi muốn thế nào!" Đại đảo chủ nghiến răng nghiến lợi.
Sơ Tranh rũ mắt nhìn ông ta vài giây, chợt xoay người, nhìn về phía người phía dưới: "Thần Biển của các ngươi cho rằng Đại đảo chủ không thể đảm nhiệm chức vị đảo chủ nữa, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
"Ngươi là ai!" Có người nghi ngờ: "Dựa vào cái gì để tin tưởng lời ngươi nói."
Sơ Tranh vươn tay, trường tiên đột nhiên tự động rơi vào tay cô.
Vừa rồi có người không nhìn thấy một màn kia, lúc này nhìn thấy, cũng khiếp sợ giống như những người vừa rồi.
Sơ Tranh cầm trường tiên lắc lắc, ném lên không trung một cái, trường tiên bay lên cao, bay về phía trên không của đảo dân.
Trường tiên như có lực sinh mệnh, bay lên trên không trung, bày ra các tạo hình khác biệt.
Cuối cùng trường tiên còn như Thần long, ngẩng đầu đứng ở đó. Đám người: "!!!"
Sơ Tranh vẫy tay, trường tiên trở lại trong tay cô, mà cô tiện tay ném trường tiên tới trước mặt Đại đảo chủ: "Bây giờ các ngươi đã cảm thấy ta nói có đạo lý chưa?"
Đám người: "..."
Có thể biểu hiện ra lực lượng như thế, chắc chắn không phải người bình thường, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy giống người, cũng không phải là Thần Biển... Cho nên, chắc chắn cô là sứ giả mà Thần Biển phái tới truyền đạt mệnh lệnh.
Sơ Tranh vốn chỉ định cho bọn họ nhìn thấy thực lực, để họ biết rằng kết cục của chuyện phản đối cô sẽ không tốt lắm, ai ngờ bọn họ lại tự bổ não một đống, còn định ra cho cô một thân phận mới.
"Ý của Thần Biển đại nhân chắc chắn không sai."
"Chúng ta tin tưởng quyết định của Thần Biển đại nhân."
"Xin Thần Biển đại nhân hãy phù hộ cho chúng ta..."
Chúng đảo dân dồn dập quỳ lạy về phương hướng miếu Thần Biển, có một bộ phận số ít cảm thấy không thích hợp, nhưng tất cả mọi người tin tưởng, lúc này bọn họ đứng ra cũng vô dụng.
Tam đảo chủ đuổi tới, cảnh trông thấy chính là hình ảnh này.
Hắn ta xém chút thổ huyết theo Đại đảo chủ, đã nói với đại ca việc này không vội, bàn bạc kỹ hơn rồi hãy làm.
Hắn ta chỉ đi điều phối phương thuốc cho Diệp Tú Tú, đi ra thì đã là tràng diện lúc này.
Tam đảo chủ nghe người ta báo cáo, biết Sơ Tranh biểu diễn ra lực lượng phi phàm, đảo dân cơ bản đều đã tin tưởng...
Khi tất cả mọi người đều có một tín ngưỡng, muốn lật đổ nó còn khó hơn cả lên trời.
Tam đảo chủ không thể đi lên đài cao, chỉ có thể đứng ở dưới đài: "Ngươi nói đại ca ta không thích hợp làm đảo chủ, vậy dám hỏi ai mới thích hợp?"
Sơ Tranh nhìn Tam đảo chủ khoan thai tới chậm, mặt không cảm xúc chỉ chỉ mình: "Ta cảm thấy ta có thể."
Tam đảo chủ: "??"
Đây mới là mục đích của cô?
Nhưng Sơ Tranh nói ra lời này, người phía dưới chỉ hơi sửng sốt, cũng không có quá nhiều người phản đối.
"Có phải ngươi tính sai một chuyện rồi không?" Tam đảo chủ khá trấn định: "Vị trí đảo chủ không phải do những người này định đoạt, bọn họ có nhận hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì."
"Ồ." Sơ Tranh bình tĩnh gật đầu: "Vậy ta lập thế lực khác, đuổi các ngươi đi không phải được rồi sao."
Lập thế lực khác?? Đuổi bọn họ ra ngoài mà gọi là lập thế lực khác?
Là hắn ta có hiểu lầm gì với thành ngữ này à?
"Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy có thể đuổi nhiều người như chúng ta đi được?"
Sơ Tranh giơ nắm đấm: "Cái này."
【 Không! Tiểu tỷ tỷ, kỳ thật chúng ta có thể dùng tiền!! Cứ không thể hòa bình mà giải quyết chuyện này sao? Tại sao phải bạo lực như vậy!! 】 Vương Giả kêu la.
Sơ Tranh không để ý đến Vương Giả la lối.
【...】 Không được, phải phát cái nhiệm vụ để tiểu tỷ tỷ tỉnh táo lại.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một ngàn viên ngọc trai, thời hạn một ngày. 】
"Tam đảo chủ cảm thấy có thể đánh thắng ta?" Sơ Tranh chỉ coi như không nghe thấy nhiệm vụ của Vương Giả, hung tàn đạp lên vai Đại đảo chủ, giống như đang nhắc nhở Tam đảo chủ.
"... Ngươi chung quy cũng chỉ có một người!" Trong lòng Tam đảo chủ cuồng loạn: "Chúng ta bên này có bao nhiêu người, ngươi đã cân nhắc đến chưa?"
"Ồ."
"Vậy ngươi cũng không đánh thắng ta."
Giọng nói cô gái giống như núi tuyết hòa tan, nước tuyết chảy xuôi xuống, dòng nước nhỏ mà lạnh lẽo vắng vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.