Chương trước
Chương sau
Đại đảo chủ không nghĩ tới chuyện lại biến thành thế này, dược nhân kia có quan hệ gì với Thần Biển, vì sao...
Thần Biển muốn huyết tế nửa tháng một lần, Tú Tú sao mà chịu được?
Đại đảo chủ thật sự nghĩ không thông.
Đừng nói Đại đảo chủ nghĩ không thông, chính Tam đảo chủ cũng nghĩ không thông việc này.
Muốn phái người đi bắt Sơ Tranh, lại không biết cô ẩn thân ở đâu.
Sau khi trở về thì Diệp Tú Tú bị bệnh, một đám dược nhân lớn lên cùng Sơ Tranh, đều đã... Căn bản không ai có thể giống như cô, chịu đựng được những dược tính kia.
Đại đảo chủ nhìn Diệp Tú Tú sống không bằng chết, gấp đến độ bạc tóc.
Nhưng mà trừ gấp, thì ông ta cũng chỉ có thể giống như lúc trước không dùng dược nhân, bất lực mà nhìn.
"Nô lệ Chu gia kia..." Đại đảo chủ nhớ tới việc này: "Nàng ta tự mang người đi, bọn họ có quan hệ thế nào?"
Nếu như có quan hệ, bắt nô lệ kia lại, còn sợ cô không ra à?
Tam đảo chủ lắc đầu: "Hắn về Chu gia rồi, dược nhân kia cũng chưa từng xuất hiện. Trước đó cũng không ai thấy bọn họ từng gặp nhau."
Đại đảo chủ: "..."
-
Chu phủ.
Chu Phong nằm trên giường, thời gian này Bộ Khinh sống tốt hơn rất nhiều, người của Chu gia cũng sợ Thần Biển bên kia còn cần hắn, cho nên đối với hắn cũng hơi tốt hơn một chút.
Bộ Khinh cũng không dám lười biếng, ôm chậu quần áo lớn đi đến bờ biển giặt.
Cổ tay hắn bị thương, ôm hơi phí sức, vừa đi vừa nghỉ.
Bộ Khinh muốn buông xuống nghỉ một chút lại đi, trong tay đột nhiên nhẹ đi, chậu gỗ bị người lấy đi.
Thiếu niên hơi sững sờ, có chút cứng ngắc quay cổ, nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Sao cô lại tới đây...
Trông thấy người này, đáy lòng Bộ Khinh có cảm giác muốn chạy trốn, bọn họ không phải người của một thế giới.
Cô tốt với mình như vậy, hắn sẽ nhịn không được mà sinh ra suy nghĩ không nên có với cô.
Nhưng nếu như có một ngày cô thu hồi lại những thứ này thì sao?
Bộ Khinh không đánh cược được.
Sơ Tranh: "Ai bảo ngươi giặt quần áo?"
Thiếu niên cúi đầu xuống, giơ tay đi lấy chậu gỗ trong tay Sơ Tranh.
Đây là chuyện hắn... Phải làm, không ai bảo hắn cả.
Hắn chỉ là nô lệ Chu gia mua.
"Ta cầm giúp ngươi." Sơ Tranh không cho, đổi chậu gỗ sang một bên khác.
Thiếu niên lắc đầu, biểu thị mình cầm được, giống như không tự cầm thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Sơ Tranh vươn tay về phía hắn: "Vậy ngươi nắm tay ta đi."
Bộ Khinh: "!!!"
Bộ Khinh đương nhiên không đụng vào tay Sơ Tranh, đầu cúi xuống thật thấp, giẫm lên cát đi lên phía trước.
Sơ Tranh đuổi kịp hắn, thuận thế giữ chặt tay hắn.
Bộ Khinh quay đầu lại, đáy mắt phun trào cảm xúc, nói không nên lời là khiếp sợ ngượng ngùng, hay là e sợ kinh hoảng.
Giọng điệu Sơ Tranh bình thản: "Đừng giãy dụa, miệng vết thương của ngươi sẽ chảy máu."
Bộ Khinh: "..."
Thiếu niên giống như bị người ta ức hiếp, trong mắt tràn ngập hơi nước, ủy khuất trừng cô một cái.
Sơ Tranh giả bộ như không nhìn thấy, yên tâm thoải mái dắt tay thẻ người tốt của mình. Tay cô gái ấm áp nhẵn nhụi, là cảm giác mà Bộ Khinh chưa từng có. Bị cô nắm, giống như toàn bộ thế giới đều ấm áp.
Nhưng cảm nhận được vết chai và chết thương trên tay mình, Bộ Khinh lại cảm thấy không còn mặt mũi, đáy lòng mơ hồ có sợ hãi... Sợ hãi cô ghét bỏ, cũng sợ hãi mình chật vật như vậy bị cô nhìn thấy.
Nhưng mà hắn lại tham luyến nhiệt độ trong tay cô, không hạ nổi quyết tâm tránh ra.
Chỉ... Chỉ một lát thôi.
Đến nơi bình thường hay giặt quần áo, Bộ Khinh tránh khỏi Sơ Tranh, lấy chậu gỗ tới.
Cổ tay đột nhiên chịu lực, tay hắn mềm nhũn, chậu gỗ rơi xuống đất, Sơ Tranh giơ tay chặn chậu gỗ lại.
"Để ta."
Sơ Tranh để chậu gỗ qua một bên, lấy lại tinh thần, chặn ngang ôm lấy người.
Thân thể thiếu niên bỗng nhiên bay lên không, cảm giác mất trọng lượng làm cho hắn theo bản năng ôm lấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngừng lại, cúi đầu nhìn hắn.
Thiếu niên như mèo con, co ro thân thể. Đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, kịp phản ứng về động tác của mình, hấp tấp buông cô ra.
"Đừng nhúc nhích, sẽ ngã." Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Thiếu niên vẫn rút tay về, cũng rất muốn xuống.
Sơ Tranh đột nhiên buông lỏng tay, xuất phát từ bản năng, thiếu niên lần nữa ôm cổ Sơ Tranh.
Đầu sát bên cổ Sơ Tranh, trán đụng phải làn da cô, đang từng chút từng chút truyền ra nhiệt độ.
Hô hấp của thiếu niên mất đi tần suất.
Hắn cứng đờ thân thể, không dám động nữa.
Bên tai giống như nghe thấy được tiếng huyết mạch của cô đang đập...
Sơ Tranh hài lòng ôm hắn đến tảng đá bên cạnh, không biết lấy từ đâu ra một chiếc áo choàng trải trên tảng đá, sau đó để người lên.
"Ngoan ngoãn ngồi đó." Sơ Tranh sờ đầu hắn, lại nhét một bao đồ ăn vặt cho hắn.
Tư duy của thiếu niên đều cứng lại, đờ đẫn nhìn cô.
Sơ Tranh bưng chậu gỗ đi đến bờ biển, Bộ Khinh cong hai chân mình lên, ôm đầu gối, nhìn người bên kia.
Nơi xa trời biển một đường, gió mang theo mùi tanh của biển thổi đến, đụng vào mặt, có hơi mềm nhẹ, cũng hơi ướt át...
Lần đầu tiên Bộ Khinh cảm thấy gió biển ngọt. -
Sơ Tranh rất nhanh trở lại, để chậu gỗ ở một bên, vẩy vẩy giọt nước trên tay, ngồi xuống sát bên thiếu niên.
Bộ Khinh hơi xê dịch sang bên cạnh, nhường cho Sơ Tranh vị trí rộng hơn.
Hắn cẩn thận đưa đồ ăn vặt vừa rồi Sơ Tranh cho hắn qua.
"Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị?" Đây là điểm tâm ngon nhất nơi này mà.
Bộ Khinh lắc đầu.
Sơ Tranh nhìn không hiểu hắn có ý gì, có hơi nóng nảy.
Sơ Tranh lấy đồ ăn vặt về, lấy từ bên trong ra một miếng, đưa tới bên miệng hắn: "Nếm thử xem."
Bộ Khinh không dự liệu được Sơ Tranh sẽ có động tác này, cánh môi đã đụng phải điểm tâm. Hương vị ngọt mềm thơm phức bỗng nhiên quanh quẩn tới.
Bộ Khinh vẫn lắc đầu.
Hắn không cần ăn đồ ngon như vậy...
"Ngươi không ăn thì ta đút nhé?"
Thiếu niên quay đầu nhìn cô, đại khái là không hiểu lời Sơ Tranh nói, bây giờ không phải cô đang...
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay bóp lấy cằm hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu, một giây sau điểm tâm bị ném vào.
Ngón tay Sơ Tranh nâng cằm hắn, để hắn khép miệng lại, hạ lệnh: "Nuốt xuống."
Bộ Khinh: "!!!"
Bộ Khinh quay đầu ra, che miệng, im ắng ho hai lần.
Đồ ăn chưa được ăn bao giờ, lưu chuyển giữa vị giác, hương vị ngọt ngào một đường lan tràn đến đáy lòng.
"Ngon không?"
Bộ Khinh không dám nói trái lương tâm, ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy.
Sơ Tranh lại cầm một miếng đút qua.
Thiếu niên hơi chần chờ, đại khái là nghĩ đến động tác vừa rồi của Sơ Tranh, hơi mở miệng ra, cắn điểm tâm.
Sơ Tranh nhìn hắn ăn, tựa như con Hamster nhỏ, không khỏi đáng yêu.
"Ngươi có muốn rời khỏi Chu gia không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Bộ Khinh sững sờ, rời khỏi Chu gia??
Hắn... Là nô lệ của Chu gia, rời khỏi Chu gia thì có thể đi đâu? Hơn nữa Chu gia... Sao lại dễ dàng thả người như vậy được.
Sơ Tranh nói tiếp: "Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi nói ngươi muốn."
Bộ Khinh lắc đầu thành trống bỏi.
Không... Không được... Sẽ mang đến phiền phức cho cô. Chu gia... Chu gia rất lợi hại.
"Không muốn đi cùng ta?"
Con ngươi Bộ Khinh hơi co rụt lại, đi theo cô?
Ở chỗ cô, Bộ Khinh cảm giác được mình không phải là một tên nô lệ, mà là một con người thực sự.
Hắn...
Ánh sáng trong đáy mắt Bộ Khinh vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, lại biến mất.
Hắn giơ tay chỉ về phương hướng Chu gia, lại duỗi ra hai ngón tay, làm một dấu tay đi đường.
Hắn ra ngoài quá lâu, phải trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.