Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi quên rồi." Sơ Tranh đúng lý hợp tình.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự cười lạnh: "Cần tôi nhắc nhở Tần tiểu thư một chút không?"
"Không cần." Những chuyện kia cũng không phải ta làm, mi nhắc nhở ta thì làm được gì, ta không nhận.
Cố Ngự: "???"
Hắn liếc mắt nhìn hình ảnh cô gái phản chiếu trên tấm kính thủy tinh bên cạnh, hắn xem như đã nhìn ra, cô gái này dự định không nhận nợ... Nhưng vì sao chứ?
Rõ ràng cô đã có người mình thích, bây giờ...
Tần gia không trải đường cho cô, bây giờ cô lăn lộn trong giới giải trí không nổi, dự định dựa vào vị hôn phu là hắn sao?
Không trách Cố Ngự nghĩ như vậy.
Bạn suy nghĩ một chút xem, một người phụ nữ trước đó náo muốn giải trừ hôn ước với bạn, còn không ngừng dùng ngôn ngữ công kích bạn, đột nhiên bắt đầu đối tốt với bạn, đây có phải là có âm mưu không!
Tuyệt đối có!
Ánh mắt Cố Ngự chìm xuống: "Tôi nghe nói cô tặng bà nội một hòn đảo?"
Hắn nhớ kỹ lần gặp gỡ trước đó, biểu hiện của cô gái này mặc dù được coi là có lễ phép, nhưng trong mắt đều viết rõ không tình nguyện, bây giờ lại tặng đảo?
"Ừ." Sơ Tranh nhìn Cố Ngự một cái, rất chờ mong hỏi: "Anh muốn không? Tặng anh một hòn."
Cố Ngự: "..."
Cô xem thứ kia là gì hả?
Cố Ngự thực sự không hiểu rõ cô gái này đang suy nghĩ gì: "Không cần, cảm ơn."
Cố Ngự hơi dừng lại: "Tôi nhớ gần đây Tần gia không cho cô nhiều tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791902/chuong-1809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.