Editor: Shu: shu231
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay lúc mọi người cho rằng mình chết chắc rồi, ánh trăng đột nhiên trở lại.
Ánh trăng rơi xuống, bầy ríu rít quái như thủy triều trở về bóng râm trú ẩn.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã leo lên đỉnh đầu, mắt hơi híp lại.
Ngày đêm luân chuyển không theo quy luật à?
Thời gian trời sáng cũng không giống nhau...
Nói trời sáng trời liền sáng, khảo nghiệm phản ứng của người chơi hả?
Cái trò chơi rách này tùy hứng như vậy?
"Chạy!!"
Người chơi không rảnh suy nghĩ xem vì sao trời vừa sáng vừa tối, cấp tốc chạy về nơi an toàn.
-
"Có đuổi theo không?"
"Không có... Dừng lại, đợi một chút, tôi sắp chịu không nổi rồi."
"Lỡ chúng nó đuổi theo thì phải làm sao?"
"Không được rồi không được rồi, tôi cũng không chịu nổi rồi, mệt quá, nghỉ một lát đi."
Vừa mới chiến đấu với ríu rít quái, lại còn chạy xa như vậy, không ít người chơi đều hô không được, dừng lại nghỉ ngơi.
"Vân Thu Thủy!"
Vân Thu Thủy bị người đẩy một cái, cô ta nhíu mày nhìn về phía đối phương.
Đối phương hung thần ác sát rống: "Cô bị điên à? Tại sao vừa rồi lại đẩy ông đây? Suýt chút nữa thì chết rồi!! Cô rắp tâm làm gì thế hả!"
"Tôi không đẩy anh." Vân Thu Thủy cau mày thanh minh.
Cuộc đối thoại của hai người, kéo ra lực chú ý của những người khác.
Một người đàn ông hơi lớn tuổi bên cạnh nói: "Cô gái này cũng quá độc ác rồi! Trước kia bọn tôi thấy cô chỉ có một mình nên mới dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791610/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.