Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ở bên ngoài chờ yến hội tan cuộc, nhưng cô cũng không nhìn thấy ba người Đỗ gia rời đi, không biết là không đi bên này, hay là vừa rồi nhiều người ra ngoài, tầm mắt cô bị ngăn chặn.
Đợi uổng công.
Ai.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chính là đáng thương như thế đấy.
Ngay khi Sơ Tranh đồng tình với mình, ánh mắt liếc qua thoáng thấy Bùi thiếu vội vàng ra ngoài, anh ta nhìn quanh cửa ra vào hai vòng, rồi đi qua một phương hướng.
Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng kia, ánh mắt hơi phát lạnh.
Sơ Tranh bảo tài xế lái xe ra bên ngoài chờ mình, cô đi qua phương hướng mà Bùi thiếu đi.
Bùi thiếu chạy từ trong bóng tối ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.
Bùi thiếu lui lại hai bước, cấp tốc bỏ tay vào trong túi quần: "Sơ... Tranh tiểu thư, sao cô lại ở đây?"
Lời vừa rồi Bùi Kim Minh nói với mình, bây giờ ký ức của Bùi thiếu vẫn còn mới mẻ.
Cô gái có thể làm Bùi Kim Minh thấy vừa mắt, cũng không nhiều...
Để Bùi Kim Minh cảm thấy xứng với con trai bảo bối của ông—— cũng chính là mình đây, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sơ Tranh không để ý tới anh ta, đi ra phía bóng tối đằng sau.
Nơi đó trống rỗng, không có người nào.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô tìm gì thế?" Bùi thiếu không rời đi, ngược lại tò mò nhìn cô.
"Người vừa rồi nói chuyện với anh đâu?"
"Sơ Tranh tiểu thư nhìn lầm rồi." Bùi thiếu mỉm cười: "Nơi này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791410/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.