Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Xử lý xong những người kia, Sơ Tranh xách theo Hà Thần trở lại tiệm thuốc, Lang Sa đi theo phía sau.
"Sơ Tranh cô nương, cô bắt được hắn bằng cách nào vậy?"
"Cô không phải là phàm nhân sao?"
"Sao có thể đối phó với Hà Thần?"
Vấn đề của Lang Sa một cái tiếp một cái, rèm đằng sau đột nhiên bị một đôi tay đẩy ra, có người hơi khom người đi từ phía sau ra.
Giọng nói của Lang Sa bỗng dưng im bặt, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân phong hoa tuyệt đại kia.
Sao hắn lại ở chung một chỗ với Sơ Tranh cô nương?
"Nàng đi đâu vậy?" Tuyên Ảnh không nhìn Lang Sa, chỉ nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giọng nói hơi lạnh, giống như nhiễm lên hàn ý trong đêm.
Sơ Tranh: "Bắt cá chạch."
Tuyên Ảnh hơi dừng lại: "Bắt được?"
Sơ Tranh xách cá chạch lên: "Đương nhiên."
Đại lão ra trận, sao có thể có đạo lý không bắt được.
Ánh mắt Tuyên Ảnh dừng lại trên người cá chạch vài giây, sau đó hỏi Sơ Tranh: "Có phát hiện gì không?"
Sơ Tranh dùng dăm ba câu tổng kết lại một chút.
Tuyên Ảnh hơi nhíu mày: "Sau đó nàng định làm thế nào?"
Ánh mắt hắn rơi vào người con cá chạch không hề nhúc nhích kia.
Cô đã bắt được Hà Thần.
Tuyên Ảnh cũng không biết nên nói cô lợi hại, hay là nói cô lỗ mãng...
Sơ Tranh giày vò một đêm, thân là phàm nhân, cô rất buồn ngủ.
Cho nên...
"Đi ngủ, sáng mai rồi nói."
"A?" Đầu Lang Sa đầy dấu chấm hỏi.
Bây giờ là lúc ngủ sao?
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791377/chuong-1284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.