Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đối với thân thể của mình, tôi có phán đoán." Giọng điệu Sơ Tranh hơi lạnh, cũng rất chắc chắn: "Bác sĩ Úc không cần lo lắng."
Úc Giản sửng sốt một chút, cô nói chính là đối với thân thể của mình, cô có phán đoán?
Bình thường người ta cùng lắm sẽ nói là tâm lý nắm chắc, không có vấn đề, sẽ không nói ra lời như vậy.
Úc Giản biết đại khái không đuổi được Sơ Tranh đi, người trong nhà cô dường như cũng không ở đây, người chăm sóc cô chính là bảo mẫu đi thuê, có lẽ cũng không có tác dụng gì.
Úc Giản lui một bước: "Tôi bảo y tá đưa thêm một cái giường đến cho cô, cô chờ chút đã."
Sơ Tranh nhìn giường hộ lý nhỏ hẹp, lại nhìn giường của Úc Giản, không phản đối.
Y tá rất nhanh đẩy giường tới, khi an trí, ánh mắt không ngừng ngắm Sơ Tranh, chỉ thiếu xông lại túm lấy cô hỏi, cô và bác sĩ Úc có quan hệ thế nào.
Úc Giản không nhìn Sơ Tranh, cầm tư liệu nội bộ xem, có thể là y tá thấy sắc mặt hắn không tốt, Sơ Tranh lại lãnh nhược băng sương bộ dáng cao lãnh, cũng không dám nói chuyện, cấp tốc chỉnh lý xong rồi rút khỏi phòng bệnh.
Sơ Tranh cũng không nhiều lời, nằm trên đó lấy điện thoại di động ra chơi.
"Cô nên đi ngủ." Không biết Úc Giản thả đồ trong tay xuống từ lúc nào, đang ghé mắt nhìn cô.
"Còn sớm."
Úc Giản nhìn chằm chằm cô.
Sơ Tranh xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Úc Giản có một loại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791253/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.