Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ở yên đó đừng nhúc nhích."
Úc Giản đi lái xe tới: "Lên xe."
Sơ Tranh quét mắt nhìn xe một vòng: "Anh cho tôi ngồi xe của anh?" Trước đó không phải không cho ngồi sao?
"..."
"Lên xe!" Úc Giản tăng thêm âm lượng.
Lúc này Sơ Tranh mới mở cửa xe đi lên.
Úc Giản không hỏi gì cả, chỉ nhìn điện thoại một lát, sau đó nổ máy xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Sơ Tranh phát hiện đây không phải con đường về nhà Úc Giản, càng giống như đường về nhà cô hơn.
Cô vừa muốn nói gì đó, Úc Giản mở nhạc trong xe lên, âm thanh dịu nhẹ mơ hồ lấp đầy toàn bộ toa xe.
Cuối cùng Sơ Tranh không nói chuyện, hai người đều yên tĩnh.
Úc Giản dừng xe ở bên ngoài cư xá: "Trở về lập tức đi ngủ."
"Ồ."
Sơ Tranh đẩy cửa xe ra xuống dưới.
Úc Giản chần chờ một chút: "Sáng mai tôi không đi làm, cô đừng đến bệnh viện."
Ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên cửa xe: "Vậy tôi đi đâu?" Giọng nói kia tựa như đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
"..."
Cô đi đâu thì liên quan gì đến tôi!
Suy nghĩ trong đầu Úc Giản xoay chuyển vài vòng, cuối cùng nói: "Ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi đâu cả!"
Sơ Tranh: "..."
Úc Giản nhìn Sơ Tranh vào cư xá, tận đến khi không nhìn thấy thân ảnh của cô nữa, lúc này mới nổ máy xe rời đi.
Khi đi qua một con đường, Úc Giản chợt nhớ tới, ngày đó cô chính là ngồi ở gần đây.
Đêm hôm đó vì sao cô lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791252/chuong-1159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.