Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có thể là giữa trưa mắng Mục Khả Khả, nên buổi chiều cô ta cũng không xuất hiện, tận đến khi Sơ Tranh đã ăn xong bữa tối, Mục Khả Khả mới mang theo đồ ăn xuất hiện.
Cô ta vừa vào đã thấy Sơ Tranh ăn rồi, biểu cảm hơi khó coi phàn nàn: "Tiểu Sơ, sao cô không gọi điện thoại cho tôi? Tôi đã làm xong đồ ăn cho cô rồi, đây không phải làm không công sao?"
"Tôi chăm sóc cô hay cô chăm sóc tôi?" Sơ Tranh buông thìa xuống, lau miệng: "Còn muốn tôi thông báo cho cô?"
Mục Khả Khả: "..."
Mục Khả Khả cắn môi: "Hôm nay cô không vui, tôi cũng không dám quấy rầy cô, sợ cô tức giận, không tốt cho thân thể cô. Bây giờ mới sáu rưỡi, trước đó ngày nào tôi cũng đưa tới vào giờ này."
Sơ Tranh dựa vào giường, hai tay thả trước người: "Tôi đói không được à."
Mục Khả Khả: "..."
Mục Khả Khả nhịn một chút, đặt đồ ở bên cạnh: "Tôi đi chuẩn bị nước cho cô." Nói rồi cầm bình nước nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hàn Tĩnh tan tầm đến đây, Sơ Tranh nằm trên giường chơi điện thoại, không để ý tới hắn ta.
Úc Giản mang theo y tá tới, trông thấy Hàn Tĩnh, Úc Giản rõ ràng khẽ híp mắt, nhưng rất nhanh liền đem lực chú ý đặt trên người Sơ Tranh.
Hàn Tĩnh bị cái nhìn kia của Úc Giản làm cho hơi mất tự nhiên, mặc dù hắn không gỡ khẩu trang xuống, nhưng Hàn Tĩnh vẫn có thể nhận ra, đây chính là người đã nhìn thấy hắn ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791240/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.