Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một năm.
Minh Tiện thở ra một hơi, rất dài.
Nhưng hắn nên làm gì đây?
Rời đi... hay là ở lại?
Ý niệm đầu tiên của Minh Tiện là rời đi, tình huống của hắn đã như vậy, còn ở lại làm gì?
Nhưng mà ý nghĩ này chuyển vài vòng, cuối cùng lại chuyển tới suy nghĩ ở lại.
Hắn nhớ cô nương kia.
Nhớ đến phát điên.
Hắn không muốn rời khỏi nàng.
Minh Tiện thăm dò hỏi: "Sơ Tranh... Gần đây có phải rất bận không?"
"Không có mà, ta thấy nàng ngày nào cũng ở đây." Hàn Thê Thê không chú ý tới thần sắc của Minh Tiện, tự mình nói.
"Phải... Phải không."
"Không phải ngày nào nàng cũng ở cạnh ngươi sao, ngươi dễ quên à?" Hàn Thê Thê không hiểu thấu, giống như thầy đồ sờ sờ sợi râu vốn không tồn tại: "Quân Bất Quy có tác dụng phụ này à?"
"Không có Thê Thê." Sư huynh ngay cả đầu cũng không ngoi lên, chỉ có âm thanh truyền vào.
Minh Tiện ngẩn người.
Nàng ở cạnh mình lúc nào?
Nàng căn bản không hề xuất hiện trước mặt mình...
Minh Tiện xác định không phải mình dễ quên, dù sao hắn hoàn toàn hiểu rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Hàn Thê Thê đi lúc nào, Minh Tiện không chú ý, hắn nhìn chung quanh một chút, vén chăn lên xuống giường.
Minh Tiện khoác y phục lên đi ra ngoài, bên ngoài là đình viện, có một dòng suối chảy qua đình viện, còn có một cây cầu nhỏ.
Hoàn cảnh xa lạ, Minh Tiện không biết đây là nơi nào.
Hắn tùy ý chọn một phương hướng đi, rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791224/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.