Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người phía trước ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Minh Tiện lại không nghe thấy gì cả, hắn sững sờ nhìn gương mặt phóng đại trước mắt mình.
Minh Tiện cảm giác được đầu lưỡi mềm mại của Sơ Tranh, chậm rãi liếm cắn cánh môi hắn, hơi ngứa, nhưng càng nhiều hơn chính là mập mờ và cảm giác kỳ dị.
Minh Tiện bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, Sơ Tranh lui lại mấy bước.
Minh Tiện chống lên lan can, mu bàn tay che lên môi, nghiêng mắt nhìn cô.
Sơ Tranh thần sắc thản nhiên đứng ở bên đó.
Giống như người vừa rồi phi lễ hắn, không phải cô.
Gió thổi làm làn váy cô giương nhẹ, rõ ràng cô cách rất gần, giơ tay là có thể chạm đến.
Nhưng Minh Tiện cảm thấy cô cách mình thật xa.
Như cách sơn hải, như cách thiên sơn.
Xa đến không thể chạm vào.
Hư ảo như mộng.
Ma đầu giết người cũng không sợ, vậy mà lúc này tim đập nhanh, đang sợ.
Hắn sợ hắn giẫm lên giấc mộng này, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, tan đi như mây khói, tìm không thấy tung tích.
Minh Tiện nhắm lại mắt, đột nhiên chống lên lan can, nhảy xuống.
Vốn chính là mộng.
Hắn có tư cách gì mà đi tham luyến.
Sơ Tranh: "!!!" Cho dù ngươi không tin, cũng không cần nhảy xuống biển chứ!
Sơ Tranh lập tức lao ra, muốn bắt được Minh Tiện, nhưng tốc độ rơi xuống của hắn quá nhanh, Sơ Tranh chỉ bắt được một góc áo.
Góc áo "xoẹt" một tiếng rách ra, bị gió thổi bay về một phương hướng.
Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791208/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.