Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giáo sư Ngụy kiên nhẫn: "Em suy nghĩ một chút xem, về sau người của toàn tinh hệ đều xem em là anh hùng, sảng khoái không??"
Nội tâm Sơ Tranh ha ha: "Khó chịu."
Anh hùng là cái gì?
Có thể làm cho thẻ người tốt cảm thấy ta là người tốt sao?
Giáo sư Ngụy tức giận đập bàn, đập xong lại đau lòng, nhanh chóng xoa xoa cái bàn giá trị liên thành.
"Vậy em có ước mơ gì, đừng nói em không có, là người thì đều sẽ có!"
Sơ Tranh chống cằm, nhìn về phía Cảnh Lan.
Cảnh Lan bực bội nhìn chằm chằm giáo sư Ngụy, trong tay đã mò đến một nhánh kim loại không biết dùng để làm gì.
Có thể là phát giác được ánh mắt Sơ Tranh, Cảnh Lan quay đầu đối diện với ánh mắt cô.
-
Giáo sư Ngụy bị đuổi đi, Cảnh Lan vuốt vuốt nhánh kim loại kia, mi dài buông xuống, che lại ánh sáng nơi đáy mắt hắn.
Ánh mắt hắn không có tiêu cự, rõ ràng đang xuất thần.
Cảnh Lan đang suy nghĩ về thứ hắn nhìn thấy trong ánh mắt Sơ Tranh vừa rồi.
Hắn giống như nhìn thấy trong đôi mắt cô, giấc mộng của cô.
Là hắn.
Chính Cảnh Lan cũng cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng hắn sẽ nhịn không được suy nghĩ.
Có một người, có thể xem mình như giấc mộng suốt đời hay không, đi tìm hắn, có được hắn...
Cảnh Lan nằm trên đài kim loại, suy nghĩ cả người triệt để bay xa.
Cảnh Lan đột nhiên phát giác được trên thân trầm xuống, suy nghĩ tan rã thu lại, trong con ngươi xanh thẳm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791187/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.