Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Toàn bộ tâm tư của Cảnh Lan đều đặt trên người Sơ Tranh, căn bản không nghe bọn họ nói gì.
Người của cục 13 rất nhanh đi tới, có thể là muốn nhìn một chút xem người giải quyết Tạ Uyển Uyển thế nào rồi.
Thấy Sơ Tranh còn đang mê man, cục 13 chỉ để lại người trẻ tuổi kia, những người còn lại đều đi làm những chuyện khác.
Dường như Trần Quân Đình biết người trẻ tuổi này, nói chuyện với hắn, nhưng nội dung không có gì dính đến chuyện vừa rồi phát sinh.
Hai tiếng sau Sơ Tranh tỉnh lại, Cảnh Lan không đợi xác nhận xem có an toàn hay không, trực tiếp mở cửa tiến vào.
Giáo sư Ngụy: "..."
Trần Quân Đình: "..."
Văn Thanh: "..."
-
"Bảo bảo." Biểu lộ khẩn trương trên mặt Cảnh Lan không thể nghi ngờ, cánh tay nắm lấy tay Sơ Tranh của hắn cũng đang run rẩy.
Có những thứ, chỉ khi sắp mất đi, mới biết được nó quan trọng với mình đến cỡ nào.
Hai phút đồng hồ kia đối với người khác mà nói chỉ là hai phút.
Nhưng đối với hắn mà nói, lại dài dằng dặc như một thế kỷ vậy.
Sơ Tranh giơ tay bóp bóp mi tâm, thanh âm hơi khàn khàn: "Anh gọi em là gì?"
Cảnh Lan sửng sốt một chút, chậm rãi lặp lại: "Bảo bảo."
Tại sao muốn gọi như vậy, Cảnh Lan không biết.
Vừa rồi hắn thốt ra, hoàn toàn không ý thức được mình gọi cái gì.
"Không... Không được sao?"
Cảnh Lan có chút chần chờ nhìn Sơ Tranh.
"Được." Sơ Tranh muốn ngồi dậy.
Cảnh Lan vội vàng đỡ cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791185/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.