Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tạ tiểu thư, chuyện này không nói rõ ràng, chỉ sợ tôi không thể để cho cô đi được."
Giọng nói của Văn Thanh từ phía sau truyền đến, mang theo lãnh ý thấu xương.
"Tôi... Tôi không biết." Tạ Uyển Uyển ngập ngừng một tiếng: "Tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi."
"Cô không biết? Vậy ai biết?" Văn Thanh tới gần Tạ Uyển Uyển: "Hạ Diệp sao? Cô và hắn muốn làm cái gì? Có ý đồ gì với Văn gia chúng tôi?"
Hạ Diệp...
Đúng, Hạ Diệp.
Sao Hạ Diệp còn chưa tới.
Tạ Uyển Uyển ngậm kín miệng, chết cũng không nói, muốn chờ Hạ Diệp tới cứu cô ta.
Văn Thanh: "Tạ tiểu thư, cô có biết lấy trộm thân phận chip của người khác, pháp luật tinh tế phán định như thế nào không? Bây giờ tôi hoàn toàn có thể giao cô cho bộ tư pháp."
Con ngươi Tạ Uyển Uyển hơi trừng lớn.
Cô ta đương nhiên biết.
Cô ta đã cố ý điều tra.
Nhưng mà lúc ấy, cô ta cho rằng Sơ Tranh đã chết, cho dù không chết, cũng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở đây.
Văn Thanh có hiểu biết cực kỳ rộng rãi, cho dù Tạ Uyển Uyển có thể kiên trì một hồi, thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Bị những lời kia của Văn Thanh dọa cho phát sợ.
"Tôi... khi tôi lấy được cái thân phận chip này, nó chưa kích hoạt, tôi không biết là của ai, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ kia, tôi thật sự không biết nó là của ai."
"Cô không biết?" Văn Thanh cười: "Vậy sao cô lại cố ý chờ bà nội? Nói mới nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791175/chuong-1082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.