Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đến biệt thự, Dư Tẫn không đợi chú Bạch mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, nhanh chân tiến vào bên trong.
Sơ Tranh cũng đi sau hắn một bước.
Chú Bạch hơi ngơ ngác: "Tống tiểu thư, tiên sinh... làm sao vậy?"
"Có lẽ cần giải quyết nhu cầu sinh lý." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời.
"..." Mắc tiểu?
Chú Bạch đại khái không có thời điểm nào, mà cảm nhận rõ ràng được như thời khắc này, rằng tiên sinh nhà ông là người bình thường.
Quá... tiêu tan ảo tưởng rồi.
-
Một tháng sau.
Đánh chết Dư Tẫn cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh thật sự có thể nâng Dạ Sắc đến trước mặt hắn.
Lúc ấy hắn nói câu kia, quả thật chỉ vì chọc tức Dư Nguy.
Căn bản không hề nghĩ như thế.
Nhưng mà bây giờ...
Ước chừng khoảng nửa tháng trước, Dạ Sắc đột nhiên bị người báo cáo, toàn bộ Dạ Sắc bị niêm phong.
Trong quá trình đó trải qua cái gì, Dư Tẫn không chú ý lắm, cũng không liên tưởng gì nhiều, chỉ cho là Dư Nguy xui xẻo.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Dư Nguy xui xẻo là do có người ở sau lưng giở trò quỷ.
Dạ Sắc hiện tại đã bị phế đi.
Mà Sơ Tranh liền đưa một Dạ Sắc như vậy đến trước mặt hắn.
Dư Tẫn: "..."
Thật sự rất muốn lẳng lặng.
"Bảo Bảo, Dạ Sắc như vậy thì lấy đến làm được gì nữa?" Dư Tẫn nhìn về phía người dựa bên bàn.
"Không phải anh muốn?"
"..." Hắn chẳng qua là thuận miệng nói một câu thôi mà! "Hiện tại Dạ Sắc đã không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791125/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.