Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nam nhân híp mắt cân nhắc: "Ngươi có biện pháp đối phó nàng?"
Yêu Nhiêu: "Nguyện vì đại vương hiến kế."
"Tốt!"
Ý cười nơi khóe miệng Yêu Nhiêu dần dần dày đặc, đáy mắt ẩn giấu ngoan độc, đừng trách ả lòng dạ ác độc, là con Phượng Hoàng kia ra tay trước.
"Vậy đại vương, chuyện của ta..."
"Ngươi yên tâm, không phải chỉ là tìm thú thôi sao, chuyện nhỏ."
"Đa tạ đại vương."
-
Sơ Tranh không biết Yêu Nhiêu tìm được chỗ dựa, lúc này cô còn cách Tuyệt Mệnh Lĩnh một đoạn.
Tuyệt Mệnh Lĩnh không phải chỉ là địa bàn của một con thú, mà bên trong có đủ loại Hung thú chiếm cứ.
Nhưng bọn họ có một con Hung thú đầu đàn.
Chuyện mà Hung thú ở Tuyệt Mệnh Lĩnh chuyên môn làm ra chính là chặn đường cướp bóc, rất giống đảm đương thổ phỉ của Hồng Hoang.
Mà muốn đi đến tận cùng Hồng Hoang, nhất định phải đi qua Tuyệt Mệnh Lĩnh, nơi khác đều không qua được.
"Đồ Yếm ngươi đi nhanh chút." Sơ Tranh ở phía trước thúc giục Đồ Yếm.
Đồ Yếm đi đến dưới một thân cây, dừng lại, không có ý định đi tiếp: "Trời sắp tối rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi."
Trong Hồng Hoang trời tối không nên đi đường.
Có một số loại thú ẩn hiện ban đêm, giảo hoạt khó chơi, còn kết bầy kết đội.
Sơ Tranh quay về, bưng vẻ mặt cao lãnh không chút cảm xúc của đại lão: "Dọc theo con đường này ngươi vừa đi vừa nghỉ, ngươi được không thế?"
Đồ Yếm dựa vào cây ngồi xuống: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791085/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.