Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Buổi chiều Ly Tranh mới trở về, nói ra tình huống bên ngoài.
Còn có không ít thú quanh quẩn ở ngoài, nhưng Ly Tranh rất có tự tin, bọn họ không tìm được nơi này.
Lúc này Nguyên Ninh cũng đã tỉnh, nằm trên mặt đất, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Con ngươi đỏ đậm nhìn chòng chọc vào Đồ Yếm.
Ly Tranh hung tợn giẫm lên Nguyên Ninh: "Chú ngươi hạ cho Đồ Yếm, giải thế nào?"
"Ha ha ha..." Nguyên Ninh cười to, nhưng thở không được, cười hai tiếng lại không được.
Y há lớn miệng hô hấp mấy lần.
Quay đầu nhìn Đồ Yếm, mang theo ác độc dữ tợn: "Chú kia tộc Đằng Xà cũng không giải được, chớ nói chi là ta..."
Nóng vuốt Ly Tranh dùng sức: "Ngươi hạ cho hắn, sao ngươi lại không biết giải."
Gương mặt dữ tợn của Nguyên Ninh, không tiếng động cười lên.
"Chú kia là ta tìm được trong vùng sương mù, ta không biết giải thế nào."
Chú này không chỉ tạo thành thương tổn cho Đồ Yếm.
Mà đối với y cũng có ảnh hưởng, bằng không thì hiện tại y cũng sẽ không biến thành cái dạng này.
Nhưng chuyện này, chắc chắn Nguyên Ninh sẽ không nói cho bọn họ biết.
"Trong sương mù?"
Nguyên Ninh vò đã mẻ không sợ sứt: "Sương mù ở tận cùng Hồng Hoang kia."
"Ngươi đi vào?" Ly Tranh nhíu mày, còn chưa từng nghe nói có ai đi vào vùng sương mù đó mà vẫn sống sót đi ra được.
"A." Nguyên Ninh nhìn về phía Đồ Yếm: "Không phải hắn cũng đi vào sao."
Đồ Yếm gật đầu.
Nhưng Đồ Yếm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791084/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.