Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thu Nhai hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện lúc trước, trí nhớ của hắn bắt đầu từ khi hắn bị nhặt về thôn, mỗi ngày đều phải chịu đói làm việc, còn bị đánh.
Trí nhớ của hắn bắt đầu từ lúc hắn tỉnh lại.
Mà ký ức sau khi tỉnh lại, đều là bị đánh, chịu đói.
Hắn đã hình thành một loại bản năng.
Không làm việc thì phải chịu đói, không thể chống đối, không thể nói không, không thể đưa ra yêu cầu, nếu không cũng sẽ bị đánh.
Sơ Tranh vất vả lắm mới làm hắn tin tưởng, hắn ở đây thật sự sẽ không bị đánh chịu đói nữa.
...
"Lương ca, ngươi có phát hiện không, tiểu tử kia, có chút ngốc?"
Bọn thổ phỉ ngồi xổm trong sân ăn sáng.
Lương Hán uống một bát cháo, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng
Nữ tử đang đút cháo cho nam nhân ăn, thần sắc của cô vẫn lãnh đạm như trước đây, không nhìn ra chút tâm tình gì.
Nhưng nhìn từ động tác của cô, chứng minh cô tương đối kiên nhẫn.
"Cần ngươi nói à." Lương Hán trợn mắt trừng một cái, lại phát biểu: "Ăn nhiều bớt nhìn đi, ăn xong làm việc."
Thu Nhai không bình thường lắm, ai cũng nhìn thấy được.
"Lương ca, đây không phải là mọi người tò mò sao..."
"Đúng vậy Lương ca, ngươi nói xem có phải Sơ Tranh tiểu thư muốn giữ hắn lại không?"
"Còn phải nói, dáng dấp của tiểu tử này thật đẹp, ta thấy những nữ nhân kia cũng không đẹp bằng hắn."
"Tò mò?" Lương Hán cười lạnh: "Cẩn thận Sơ Tranh tiểu thư chỉnh đốn ngươi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790852/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.