Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Một tên ngốc, sau khi gia cảnh sa sút, còn có thể ngược xuôi tìm tới được đám bà con xa như các ngươi?" Lừa gạt quỷ chắc!
"..."
Cuối cùng dưới sự uy hiếp của thổ phỉ, cha Đại Ngưu mới chịu nói thật.
Người này là bọn họ nhặt được ở trên núi.
Ai biết khi tỉnh lại lại là một tên ngốc, lúc đầu cha Đại Ngưu muốn đuổi hắn đi, nhưng mẹ Đại Ngưu nói tên ngốc không biết gì cả, khi không có thêm một sức lao động.
Cha Đại Ngưu nghĩ lại, cảm thấy có đạo lý, liền đồng ý.
"Các ngươi lấy đồ vật trên người hắn?"
"Không có... Không có, tuyệt đối không có, khi nhặt được hắn, trên người hắn không có gì cả." Cha Đại Ngưu vội vã giải thích.
Sơ Tranh dẫn người đi ra ngoài.
"Bọn họ đánh hắn thế nào, liền đánh lại như thế." Sơ Tranh phân phó thổ phỉ.
Thổ phỉ nhìn hai người, tức khắc cười lên đầy âm trầm.
"Đừng đánh chết." Sơ Tranh lại căn dặn một câu.
Thổ phỉ: "..."
Cuộc sống đã mất đi niềm vui.
Quá tối tăm.
...
Lương Hán ngồi ở cửa hóng mát, thuận tiện nghe cả nhà Dương Thúy Thúy ở sát vách cãi nhau.
Giang Đại Sinh đi vay tiền, không vay được.
Hơn nữa khoản tiền kia cũng không ít, cho dù vay cũng vay không ra.
Sau khi trở về, Dương Thúy Thúy và Giang Đại Sinh không biết thế nào lại cãi nhau rùm beng lên.
Bình thường Giang Đại Sinh đến một cái rắm cũng không dám thả, ai ngờ cãi nhau ì xèo lên, lại còn rất lợi hại.
Lương Hán nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790850/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.