Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đại, đại lão... những con yêu vừa rồi là cô thả sao?"
Dư Tô thận trọng hỏi.
"Không phải."
Dư Tô không tin lắm, hắn cảm thấy chính là Sơ Tranh thả.
Không nghĩ tới đại lão lại là một đại yêu quái có lòng tốt như thế.
"Nhưng mà, đại lão, chúng ta ở đây làm gì?"
Dư Tô và Sơ Tranh, lúc này đang ngồi xổm ở bên ngoài một tòa cao ốc... Chủ yếu là Dư Tô ngồi xổm, Sơ Tranh rất có phong phạm ngồi ở trên bãi cỏ bên cạnh.
Sơ Tranh không lên tiếng, chỉ nhìn vào tòa cao ốc kia.
Đêm khuya tĩnh lặng, có chiếc xe chậm rãi lái ra.
Đèn xe đảo qua nơi bọn họ ẩn thân, dừng ở trước tòa cao ốc kia.
Dư Tô chống cằm ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người đẩy một cái, lập tức thức tỉnh.
"Đại, đại lão?"
"Đi."
"A?" Chúng ta vào trong làm gì thế?
Dư Tô đứng lên, dưới chân dường như dẫm phải thứ gì đó, mềm mại như bông.
Dư Tô: "..."
Dư Tô dựng đứng lông tơ, cứng ngắc nhìn xuống mặt đất.
Một con tiểu yêu nằm trên mặt đất, bị trói gô, đang mở to mắt, oán hận nhìn hắn chằm chằm.
Dư Tô: "..."
Má ơi!
Yêu ở đâu ra đây!
Con yêu này nhìn khá quen...
Dư Tô linh quang chợt lóe lên, nhớ ra, con này là con bị Lý Tiểu Ngư coi trọng ở chợ đêm lúc trước.
Dư Tô đoán ra tòa nhà này là của ai.
Lập tức dâng lên lòng kính nể với Sơ Tranh.
Đại yêu quái thật có lòng hảo tâm.
Còn cố ý tới cứu tiểu yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790815/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.