Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mưa tạnh mà Liên Quỳnh vẫn không tỉnh.
Sơ Tranh liền ôm người lên: "Xuống núi thôi."
"Thập tam hoàng tử, đưa cho ta đi."
"Không cần."
Trần Phi: "..."
Trần Phi nhìn Liên Quỳnh một chút, cuối cùng vẫn không cứng rắn đoạt, dẫn Sơ Tranh đi theo đường núi xuống dưới.
Sơ Tranh giẫm lên nền đá xanh trải thành đường núi, đáy lòng yên lặng ghim Vương Giả một cái.
Con chó đần độn kia tuyệt đối là đang chơi cô!
Đường núi có chút dốc đứng, Trần Phi đi mấy bước lại quay đầu, sợ Sơ Tranh làm chủ tử nhà hắn ngã.
Dù sao nhìn kiểu gì thì thập tam hoàng tử cũng là dáng vẻ yếu không ra gió.
Điện hạ vẫn có chút trọng lượng...
"Đó là chỗ nào?"
Những suy nghĩ trong đầu Trần Phi, bị giọng nói của Sơ Tranh đánh bay.
Hắn theo phương hướng của Sơ Tranh nhìn sang, trông thấy lăng mộ được xây cất ở trên bên sườn núi khác.
"Đó là lăng mộ của mẫu phi điện hạ." Trần Phi nói.
"Không phải bà ấy nên nhập hoàng lăng sao?" Tốt xấu gì cũng là phi tần chốn hậu cung đạt tới vị trí Phi, có tư cách nhập hoàng lăng.
"Tiêu phi nương nương treo cổ tự tử mà chết..." Trần Phi lắc đầu: "Không có cách nào nhập hoàng lăng, cuối cùng điện hạ mai táng Tiêu phi nương nương ở đây."
Cũng vào lúc không thấy Liên Quỳnh đâu, Trần Phi mới nhớ tới, hôm nay là ngày giỗ của Tiêu phi nương nương.
Những ngày này hắn bận bịu đến choáng váng, đã quên mất chuyện này.
Sơ Tranh không có tiếp tục hỏi, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790620/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.