Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tấn Ninh, trước kia mày có thể muốn làm gì thì làm, không để bất luận kẻ nào vào mắt. Nhưng bây giờ mày trở thành thế này, mày cho rằng mình vẫn còn là Tấn Ninh lúc trước sao?"
Một âm thanh khác từ trên lầu truyền tới.
Tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp tới gần.
Một gã đàn ông mũ áo chỉnh tề đứng trên bậc cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Tấn Ninh, giống như Tấn Ninh là sâu kiến thần phục dưới chân gã.
Tấn Ninh tùy ý nhìn một chút: "Ngụy Lâm Hiên, nghe lén người khác nói chuyện sẽ nghiện, hay đó là truyền thống của gia đình cậu?"
Thần sắc kiêu căng của Ngụy Lâm Hiên trầm xuống: "Tấn Ninh, mày biết tao ghét nhất điểm gì ở mày không?"
"Yêu càng sâu, hận càng nhiều, cậu cần nhìn thẳng vào tình cảm của mình." Ngữ điệu của Tấn Ninh không nhanh không chậm, tư thế kia, giống như bọn họ là bạn tốt nhiều năm, đang nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Ngụy Lâm Hiên: "..."
Bệnh tâm thần à!
Gã cần nhìn thẳng vào tình cảm gì?!
Gã ghét nhất chính là cái miệng đó của Tấn Ninh, tức chết người.
"Về sau cả một đời đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả một người đàn ông cũng không phải, Tấn Ninh, mày sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Ngụy Lâm Hiên đang công kích cá nhân.
Nhưng mà đến cả ánh mắt Tấn Ninh cũng không thay đổi chút nào: "Tôi sống cậu không vui, vậy thì rất ý nghĩa."
"..."
Ngụy Lâm Hiên mấy bước đi xuống cầu thang, ôm người phụ nữ vào trong ngực, khiêu khích nhìn hắn: "Tấn Ninh, người phụ nữ của mày hiện tại đang ở bên cạnh tao, mày cảm thấy dựa vào mày như bây giờ, còn có bản lĩnh gì mà tranh với tao?"
"Ngụy Lâm Hiên, cậu tốt nghiệp tiểu học chưa?"
"..."
"Ồ, quên mất, lúc trước cậu thi luôn xếp hạng chót."
"..." Ngụy Lâm Hiên siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Bây giờ đã là lúc nào rồi!
Học bá thì ghê gớm à!
Tấn Ninh không nhìn ánh mắt phẫn nộ của Ngụy Lâm Hiên: "Vị nữ sĩ này, không có bất cứ quan hệ gì với tôi, sao có thể nói là "người phụ nữ của tôi" được?"
Giọng nói người đàn ông trầm thấp ưu nhã, cách dùng từ rất lễ phép, thế nhưng lời nói ra, vô cùng đâm người.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, ánh mắt nhìn Tấn Ninh, tựa như đang nhìn quái vật.
Nhưng mà thế này cũng coi như tốt lắm rồi.
Khi ở cùng Tấn Thần, ngay cả nói chuyện lễ phép ngoài mặt Tấn Ninh cũng không dùng kìa.
Sức chiến đấu của Ngụy Lâm Hiên làm sao có thể là đối thủ của Tấn Ninh được, chỉ qua hai ba câu liền tức giận đến sôi máu, mất lý trí.
Gã đột nhiên tới gần Tấn Ninh, trên mặt mang theo ý cười không tốt.
"Tấn Ninh, tao nghe nói không chỉ chân mày bị phế đi..."
Ánh mắt Tấn Ninh lúc này mới chìm xuống.
Ngụy Lâm Hiên đặt tay trên xe lăn, lòng tự tin dường như trở lại trên người gã.
"Ngụy Lâm Hiên." Người phụ nữ nhíu mày kêu một tiếng.
Ngụy Lâm Hiên quay đầu nhìn cô ta: "Bảo bối, em còn muốn nói chuyện giúp hắn à? Trước kia đến cả một ánh mắt hắn cũng không cho em, đem sự yêu thích của em chà đạp dưới chân, em đã quên chuyện hắn làm em khó xử thế nào rồi sao?"
Người phụ nữ nhất thời không lên tiếng.
Ngụy Lâm Hiên quay đầu lại: "Tấn Ninh à, mày nói mày cũng đã như vậy, sao nói chuyện vẫn cứ đáng ăn đòn như thế chứ?"
Ngụy Lâm Hiên đẩy xe lăn, đi đến bên mép cầu thang.
Tấn Ninh không có phản ứng gì.
Xe lăn dừng ở biên giới.
Ngụy Lâm Hiên thoáng buông tay, xe lăn sẽ rơi xuống... cùng với người ngồi trên đó.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tấn Ninh. 】
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ... xem kịch thôi mà!
Sao lại tăng thêm chuyện rồi!
Sơ Tranh yên lặng đánh mình một cái, cho mi không nghe lời này, xem kịch cái gì chứ!
Lần này thì tốt rồi, xem đến có chuyện luôn, thấy chưa.
"Ngụy Lâm Hiên, sẽ chết người đấy!" Người phụ nữ có chút gấp gáp: "Anh đừng làm quá."
"Yên tâm, Tấn tiên sinh của chúng ta mạng lớn lắm." Ngụy Lâm Hiên giọng điệu âm trầm: "Nếu bây giờ mày cầu xin tao, thì tao sẽ bỏ qua cho mày, thế nào?"
Rầm rầm ——
Cửa của lối đi an toàn bị phá tan.
Ngụy Lâm Hiên theo bản năng quay đầu lại, nhưng còn chưa thấy rõ là ai, thì xe lăn trong tay bị người kéo về phía sau, bả vai bên trái của gã bị ra sức đẩy, ngã sấp xuống phía bên cạnh.
Xe lăn lui lại bên cạnh người gã.
Trước mặt gã là cầu thang.
Ngụy Lâm Hiên trừng lớn mắt, thân thể không theo khống chế lăn xuống phía dưới.
Tiếng phụ nữ thét chói tai, vang vọng trong hành lang thật lâu.
...
Sơ Tranh đẩy Tấn Ninh, nhanh chóng trở lại hành lang, quẹo góc, dùng thang máy của nhân viên công tác xuống lầu.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông được Sơ Tranh đẩy đi, đều duy trì trầm mặc.
Không có kinh hoảng, không có sợ hãi, không có cảnh giác...
Tận đến khi rời khỏi cửa lớn khách sạn, người đàn ông mới lên tiếng: "Cô là ai?"
Sơ Tranh thập phần lạnh lùng: "Người tốt, không cần cảm ơn."
Tấn Ninh nhíu mày: "Cô biết tôi?"
Sơ Tranh di chuyển tới trước mặt hắn, rũ mắt hỏi hắn: "Anh tên gì?"
Cô gái rất trẻ, mái tóc hơi uốn xoăn làm nổi bật gương mặt lớn chừng bằng bàn tay của cô, ánh mắt bình tĩnh lại trong suốt, không nhiễm bụi trần.
Là một cô gái rất đẹp.
Tấn Ninh thất thần trong một khoảnh khắc.
Môi mỏng của hắn hơi mở, thần xui quỷ khiến nói ra tên mình: "... Tấn Ninh."
"Bây giờ quen biết rồi." Cô gái bình tĩnh nói: "Sơ Tranh, tên của tôi."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn mười phút nha ~ sắp gấp đôi nha ~~ 】
Chữ "nha" kia phá lệ vô sỉ.
Sơ Tranh đẩy hắn đi trên đường cái, Tấn Ninh nhíu mày: "Cô muốn mang tôi đi đâu?"
Sơ Tranh nói: "Thời gian cấp bách."
Cô ngược lại rất muốn ném hắn ở đây, nhưng Vương bát đản không cho phép!
Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều, làm Tấn Ninh nhất thời không tìm thấy manh mối gì.
Con phố bên cạnh khách sạn chính là nơi mua bán sầm uất, Sơ Tranh đẩy Tấn Ninh đi rất nhanh, gió thổi qua gương mặt, Tấn Ninh cảm nhận được, cô thật sự rất vội.
Nhưng mà...
Tấn Ninh nhìn cô gái đang tính tiền ở quầy hàng, cô nói thời gian cấp bách chính là vì mua đồ?
"Người đàn ông kia thật đẹp."
"Đáng tiếc, tàn phế..."
"Ai, đúng là rất đáng tiếc."
Khi Sơ Tranh tính tiền, nghe thấy người bên cạnh chỉ trỏ Tấn Ninh.
Cô quay đầu nhìn một chút, người đàn ông bình thản ung dung ngồi ở chỗ đó, xem như không thấy những ánh mắt khác thường xung quanh, đang nhìn đồ vật trong quầy thủy tinh, dường như cảm thấy rất hứng thú.
Đèn thủy tinh trong cửa hàng chiếu rọi ánh sáng vàng, vừa vặn bao phủ lấy hắn.
Hắn giống như một vị thần đứng giữa sân khấu, đẹp đến mức không tưởng nổi.
Bộp ——
Sơ Tranh đem đồ vật mà quầy viên đưa đến đặt xuống thật mạnh, mấy nữ sinh thảo luận bên cạnh nhất thời im bặt, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Cô gái đang nhìn bọn họ, gương mặt không chút cảm xúc, có chút dọa người.
Bọn họ thậm chí còn chưa kịp thấy rõ hình dáng của cô gái kia, đã bị ánh mắt kia làm giật mình, cấp tốc cúi đầu xuống, xám xịt rời khỏi cửa hàng.
Quầy viên không thấy được bộ dáng của Sơ Tranh, nhưng cũng phát giác được vị khách hàng này hơi khó chịu, càng thêm cẩn thận hơn, ăn nói nhỏ nhẹ đối đãi.
"Gói cái đó lại." Sơ Tranh chỉ vào quầy hàng mà Tấn Ninh nhìn.
"Vâng, muốn lấy cái nào ạ?" Trong quầy hàng kia có đến mấy cái.
"..." Trời mới biết Tấn Ninh đang nhìn cái nào. Thế là đại lão Sơ Tranh chỉ có thể lùi lại một bước: "Toàn bộ."
Quầy viên hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Được rồi, ngài chờ một lát."
Bán được càng nhiều đồ, hoa hồng của quầy viên càng nhiều, đương nhiên bọn họ rất vui.
Quầy viên gói kỹ toàn bộ đồ lại, đưa cho Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh ngại quá nhiều hộp, bảo bọn họ xếp hết vào trong một cái hộp.
Quầy viên: "..."
Cô gái này dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã tôn quý, nhìn là biết được giáo dục rất tốt, là con của gia đình có tiền, nhưng sao lại giống như nhà giàu mới nổi ——cẩu thả như thế nhỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.