Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy Tuyết Uyên thật sự là sao chổi, nói cô xui xẻo, cô liền thật sự xui xẻo.
Đêm hôm khuya khoắt còn rơi trong hố!
Con chó điên nào đào cái hố ở đây thế hả!
"Ha ha ha ha!"
Sơ Tranh nhìn vật nhỏ đang cười đến không tim không phổi bên cạnh một chút, trấn định đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người.
Nếu không phải do vật nhỏ này, cô sẽ rơi xuống được sao?
Hắn còn có mặt mũi ngồi đó mà cười.
"Đã nói ngươi sẽ gặp xui xẻo mà." Tuyết Uyên hất cằm, ánh trăng thanh lãnh mạ lên người hắn một tần vầng sáng, làm gương mặt kia của hắn nổi bật đến càng thêm tinh xảo.
Tay Sơ Tranh ngứa ngáy, muốn đánh hắn.
Nhưng cuối cùng chỉ nhéo một cái trên mặt hắn.
Mềm mại tinh tế, giống như kẹo bông.
Sơ Tranh lại nhéo thêm cái nữa.
Dường như Tuyết Uyên bị hù đến, sững sờ tại chỗ, không có phản ứng.
Tận đến khi Sơ Tranh vẫn chưa thỏa mãn nhéo cái thứ ba, Tuyết Uyên mới bộc phát, hất tay Sơ Tranh đi, giận dữ nói: "Ngươi cũng dám nhéo bản tôn!!"
Sờ hắn coi như xong, bây giờ còn nhéo!
Xú nữ nhân không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình dễ bắt nạt lắm phải không!
Trong ánh mắt của Sơ Tranh là một mảng lãnh đạm: "Không có."
Tuyết Uyên trợn mắt há mồm: "Ngươi ở ngay trước mặt ta nhéo ta, mà ngươi còn không thừa nhận?"
"Ta không nhéo ngươi."
Sơ Tranh đi lên khói hố, đứng ở bên mép, rũ mắt nhìn thiếu niên đang ngửa đầu nhìn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790522/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.