Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuyết Uyên nhìn về phía Đông.
Khí tức âm trầm bên kia càng ngày càng đậm.
Hắn lại quay đầu dò xét Sơ Tranh.
"Nhìn cái gì? Ăn cỏ của ngươi đi."
Sơ Tranh phất tay đuổi hắn.
Nếu hắn không đi thì cô sắp không chịu nổi nữa.
Con ngươi đỏ đậm của Tuyết Uyên chuyện động trên người cô, không biết đang có ý đồ gì.
"Thân thể của ngươi..."
"Ta không sao."
Tuyết Uyên hừ lạnh: "Ta cũng chưa nói gì, ngươi vội vã phủ nhận như vậy làm gì?"
"Ta không có." Sơ Tranh lời lẽ chính đáng.
"Hừ."
Tiểu Hồ Ly hất cái đuôi màu đen lên, thần sắc kiêu căng, móng vuốt nhỏ đi tới đi lui ở chỗ cũ.
"Nhìn thấy thứ ở hướng Đông kia không?"
Tuyết Uyên hất cằm lên, ra hiệu Sơ Tranh nhìn sang bên kia.
"Mắt ta không mù."
Động tĩnh lớn như vậy, sao cô có thể không nhìn thấy.
Thân thể này của cô, còn vô cùng có khả năng là do cái biến cố kia gây ra đó.
Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ lưu lại cho cô cái kho báu gì.
"Đó là ma khí thượng cổ."
"Ma khí còn chia thượng cổ?" Không phải chỉ là khí thôi sao?
Không phải.
Ai muốn hàn huyên với ngươi, ngươi có đi đi không hả!!
Sơ Tranh muốn xử lý thẻ người tốt.
Cứ quấy rối thế này, cô liền không vững vàng được.
"Đương nhiên." Tuyết Uyên bày ra một bộ dáng học thức uyên bác: "Tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, đều được xưng là thượng cổ, tỉ như ta..."
Sơ Tranh tiếp một câu: "Yếu như vậy?"
"Ta đây là ngoài ý muốn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790512/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.