Edit: Y Song 
Beta: LoBe 
___ 
Serrill ngơ ngác nhìn Lật Manh buông thân thể nho nhỏ của ra, đứng dậy. Thiếu nữ một lần nữa kéo lại mũ choàng, cánh môi hồng như anh đào hơi mím, lộ ra nụ cười khó thấy. 
"Chị đi đây, Tiểu Tây Nhĩ." 
Lần này cô thật sự không quay đầu lại, từng bước một đi ra ngoài. Lúc đến dưới ánh mặt trời, Lật Manh quay đâu lại thì thấy viên kẹo trắng mềm đứng ở cửa. Tay Serrill nắm chặt cạnh cửa, ngón tay bị ánh mặt trời đốt bỏng bắt đầu đỏ lên. Nhưng hắn vẫn không lùi về mà ngơ ngác đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn cô. 
Lật Manh mím môi, lập tức xoay người đi, vừa đi vừa bình ổn tâm tình khó chịu của mình. Haizz, không thể nhìn. Nhìn nữa...... Chắc sẽ luyến tiếc chết mất. 
Bởi vì cảm thấy nhóc huyết tộc nhỏ bé rất cô độc. Dường như vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ này. Mà cái lâu đài âm trầm này, chắc là sẽ không có ai làm bạn với nhóc cho nên mới lưu luyến cô như vậy. 
Trong đầu Lật Manh xuất hiện đủ loại suy nghĩ về trẻ con bị bỏ rơi. Lập tức Tây Nhĩ nho nhỏ trong lòng cô lập tức biến thành một đứa nhỏ thôn quê đáng thương. Nghĩ đến đứa bé có gương mặt đỏ hồng, mặc áo bông cũ, ngoan ngoãn đứng trong tuyết lạnh gió rét. Ai da sao vẫn cảm thấy rất đáng yêu là sao. 
- 
Serrill đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Lật Manh mặc áo choàng xoay người rời đi. Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, dần dần biến mất ở chỗ rẽ hành lang tràn ngập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742889/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.