Lật Manh đứng trước cửa, áo choàng bị kéo tạo lên một đường cong sau lưng cô.
Khiến cô cảm giác lọt gió.
Lật Manh hiểu được cảm giác này, đây là đang luyến tiếc cô đây mà, rõ ràng cô đã lộ ra gương mặt thật gian tế dữ tợn đáng sợ vậy mà đứa nhỏ này vẫn còn ngốc như vậy. Nên đi tố giác cô mới đúng chứ. Vì để nhóc không còn cảm tình với cô nữa, Lật Manh cố gắng không quay đầu lại nhìn nhóc, hơi rũ mắt, lông mi run rẩy.
Cô che lại lương tâm đau đớn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Buông ra."
Đứa nhỏ phía sau cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo cô không dời.
Hắn không ngẩng đầu, mà hơi do dự, thì thầm, trong giọng nói nhiều hơi vài phần trẻ con.
"Không thích Serrill, vậy...... thích tôi không?"
Âm thanh non nớt của đứa nhỏ, mang theo đôi chút run rẩy không dễ phát hiện, giống như đứa bé khổ sở đang làm nũng với người lớn.
Lật Manh nhất thời ngây ngẩn cả người, cô có chút không khống chế được, đưa tay lên kéo mũ áo choàng, giấu mình càng sâu hơn.
Có phải...... đã khiến nhóc khó chịu rồi không.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn không đành lòng tổn thương Tây Nhĩ.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lật Manh quay đầu lại, nhìn thấy Tây Nhĩ ngơ ngác cúi đầu, sợi tóc vàng kim rũ ở trước mắt, thêm vào đó là cảm giác lẻ loi, làm sắc mặt non nớt của hắn càng thêm tái nhợt. Răng nanh nho nhỏ của hắn cắn chặt môi, chặt tới nỗi đôi môi trở nên trắng bệch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742888/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.