Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Bữa tối này Lật Manh ăn trong không yên, cô ăn một lúc lại nghe thấy tiếng gì đó rơi phải quay đầu lại nhìn. Tình trạng này lặp lại rất nhiều lần.
Mà Serrill ngồi ở đối diện cô vẫn bình tĩnh từ đầu tới cuối. Đồ ăn trước mặt hắn cũng ít đi rất nhiều.
Lúc Lật Manh gắp thịt bò cho hắn, lại nghe thấy lạp xưởng treo trên vách tường rơi xuống. Cô lập tức quay đầu lại xem. Còn nhóc con trước mặt cô đã bình tĩnh dùng tốc độ phi thường ném đĩa thịt bò trước mặt qua cửa sổ.
Lật Manh nói thầm: "Cái nhà này xuống cấp rồi sao?"
Đồ gì cũng rớt xuống.
Serrill lại khẽ hạ mắt, chậm rãi nói: "Nếu không thì ta xayy một lâu đài cho nàng ở."
Lật Manh bình tĩnh xoa xoa tóc của hắn, "Ừm, đứa nhỏ có ước mơ chính là có chí khí."
Đứa bé mềm mại, nhếch môi mỏng, lạnh lùng hừ một cái, lộ vẻ tức giận khinh thường. Đúng là kẻ nghèo hèn chưa trải sự đời.
Cơm nước xong, Lật Manh dọn dẹp hết mọi thứ, mới lấy từ trong rổ ra nước thánh quang minh trong lành. Lúc đi mua đồ ăn, cô đã thuận tiện tới tổng bộ Thánh Minh lấy.
Serrill mới xem được một nửa sách thuốc, đột nhiên ngửi ngửi, không thoải mái mà nhíu mày.
Hơi thở Quang Minh.
Tuy rằng bề ngoài hắn rất giống con người, nhưng bản chất Serrill vẫn là một huyết tộc.
Mà đứa trẻ là hình thái yếu ớt nhất của Serrill. Cũng là lúc hắn khó chịu đựng hơi thở quang minh nhất.
Bởi vì hơi thở quá nồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742868/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.