Nhìn thấy Lật Manh lưu luyến không rời nhìn thằng kia, trong đôi mắt lạnh lẽo của Serrill xuất hiện lệ khí táo bạo. 
Thích tới mức đó? 
Lật Manh nhìn pháo hôi thêm diễn biến mất, mới thu hồi tư thế bà háng xóm hóng chuyện, bình tĩnh kéo kéo tay áo xoay người. 
Cô vừa muốn nói gì lại đột nhiên sửng sốt. 
Nhóc con ngồi trên giường, lông mi dài rậm hơi rũ, đôi con ngươi xinh đẹp hơi ủng hồng. Sườn mặt giấu trong bóng tối. Tái nhợt tinh xảo tà mị. 
Lật Manh cảm thấy hình như mình bị hoa mắt, duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt. Mà Serrill ngồi trên giường Serrill, đã đạm mạc rũ mắt, màu đỏ trong mắt biến mất. Lật Manh nhìn thấy nhóc trở lại bình thường, mới xác định mắt mình không tốt. 
Cô đi tới, cúi người, thanh âm ôn nhu hơn mấy phần. 
"Răng còn đau không?" 
Vừa rồi hình như nhóc bị đau tới mức nhăn mặt thì phải? 
Serrill lại khẽ híp mắt, môi mỏng có hơi hung dữ nhếch lên. 
"Sao không đuổi theo vị hôn phu của ngươi đi?" 
Lật Manh có chút nghi hoặc, cho dù bị ngu cũng nhận ra đứa trẻ này không vui. 
Chẳng lẽ còn đau? 
Lật Manh vươn tay, khẽ chỉnh lại cổ áo cho nhóc, thanh âm mềm nhẹ sửa đúng, "Anh ta không phải vị hôn phu của chị." 
Serrill không biểu tình nhìn cô một lúc lâu, mới mím môi mỏng, lạnh lùng hừ một cái. 
"Không phải vị hôn phu, là người yêu à?" 
Lật Manh cảm thấy cảm xúc của tiểu gia hỏa này không thích hợp. Cô trầm mặc một lát, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn má nhóc một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742866/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.