"Anh Vân."
Bên kia điện thoại, âm thanh thiếu nữ có phần bình thản, nhưng lại hơi run, dường như vì quá mức khẩn trương mà kìm nén thứ gì đó.
Mềm yếu như bông nhưng lại không chút mệt mỏi. Giống như đường vậy, từng câu từng chữ khiến tai anh cũng phát ngọt theo. Hô hấp Tần Quy Vân khẽ dừng lại một khắc, thậm chí có chút hoảng loạn.
Như một thằng nhóc mới ra đời lần đầu tiên đối mặt với cô gái mình thích.
Không biết phản ứng như thế nào cũng là bình thường.
Cuối cùng đầu óc Tần Quy Vân trống rỗng gần như không khống chế được lời nói.
Lúng túng kìm nén "Ừ" một tiếng. Sau khi Ừ xong, ngón tay anh run lên, chạm nhầm vào điện thoại, liền tắt máy.
Tắt máy rồi......
Có phải anh...... biểu hiện quá kém không?
Vừa định đi đến studio, chân anh đột nhiên dừng lại, sau đó mặt Tần Quy Vân không cảm xúc nói: "Không chụp nữa, quay về đi."
Giang Nghiêm ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao?"
Tần Quy Vân không chút để ý tùy ý ứng phó, sau đó tựa giấu đầu hở đuôi giải thích: "Ông nội bảo chúng tôi về nhà ăn cơm."
Vẻ mặt Giang Nghiêm quỷ dị: "Chúng tôi?"
Từ khi nào đại từ này lại xuất hiện trong miệng Tần Quy Vân?
Trong ngữ cảnh của Tần thiếu, trước nay đều là cậu, tôi, bọn họ, các người, kiểu xưng hô phân biệt vô cùng rõ ràng.
Hắn đi theo bên người Tần Quy Vân lâu như vậy, chưa từng nghe qua anh nói với ai là "Chúng tôi".
Giang Nghiêm cho rằng Tần Quy Vân muốn về trực tiếp biệt thự của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742839/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.