Xe chạy về hướng căn cứ Lam Anh. Lật Manh ngồi ghế sau, vẻ mặt toàn kiểu đã trải qua tang thương đầy bi đát, môi đỏ lên, khóe miệng còn trầy xước.
Cô hung tợn nhìn chằm chằm...... Cái ót của thiếu niên đang lái xe đằng trước.
Chỗ tóc đó đen thật ha, kiểu tóc cũng vừa đẹp vừa tiêu chuẩn...... Cái đầu này phải dùng lượng dầu gội gấp đôi người khác mới có thể rửa sạch sẽ chứ gì.
Lật Manh kiềm chế tránh đầu óc mình lại rục rịch chạy theo thẻ gội đầu hay bị tranh mua trong siêu thị. Ánh mắt cô thấp thoáng sự bi thương, nhìn cổ tay đang bị treo trên song sắt trong xe của mình.
Cố Nặc cái tên vương bát đản này, dám dùng còng tay trói cô lại cơ đấy.
Cô lúc lắc ngồi phía sau, như phạm nhân vậy. Vừa rồi tóm được cô rồi hôn hít một trận, hôn xong kiềm lại cổ tay cô, răng rắc một tiếng liền trói vào song sắt ở ghế sau.
Đây là hành động của người sao?
Lật Manh càng nghĩ, càng cảm thấy Cố Nặc mất trí nhớ không phải người, không phát ra tiếng hung hăng làm động tác khịt mũi với gáy Cố Nặc. Thấy anh không có phản ứng, tiếp tục lái xe, cô lại hung hăng trợn trắng mắt, vươn hai tay bày ra động tác bóp chết anh. Để thể hiện sự phẫn nộ của mình, cô làm mặt dữ tợn, hai tay vặn vẹo như chân gà, hận không thể nhào lên ngay lập tức.
Thiếu niên vốn đang ngồi phía trước lái xe đột nhiên lười nhác quay đầu lại, ánh mắt thanh lãnh bình thản đánh giá cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742731/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.