" Thân thiết với Xương An Diệp như vậy... là muốn làm gì?"
Chiêu Luân đưa cốc nước qua cho hắn. Nhậm Cảnh Lâm nhận lấy, chậm rãi uống hết, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía cửa, hoàn toàn không để ý đến gã.
Chiêu Luân vỗ vỗ cái ót của hắn một cái: " Bây giờ lại còn mong chờ người ta cơ đấy. Chắc anh đây không cần ở lại đây nữa rồi."
" Ừ."
Nhậm Cảnh Lâm không hề có ý định phản bác lời của gã vì quả thực, hắn rất mong chờ Xương An Diệp có thể mau mau lại đây. Nhưng sao mãi chưa thấy vậy?
Nhậm Cảnh Lâm ỉu xìu ôm cốc nước. Lúc này cần thì không thấy mặt, lúc trước không thích thì cứ xuất hiện. Sao lại khác nhau như vậy?!! Chính hắn cũng không biết tại sao, chẳng lẽ là do từ khi những giấc mơ đó xuất hiện.
Chiêu Luân thật muốn cạp chết thằng nhóc này. Cái đồ có mới nới cũ.
[ Nam chính Nhậm Cảnh Lâm đã được xác định. Thỉnh kí chủ chú ý, nữ chính Đàm Duyệt cùng nam chính đã gặp mặt.]
Cái lùm mía....
Gặp hồi nào vậy???
Không lẽ....
Xương An Diệp hộc tốc chạy đến bệnh viện, mệt như một con chóa, kết quả ngoài Nhậm Cảnh Lâm đang ngồi ăn cháo ra thì chẳng còn ai.
Xương An Diệp ngã uỳnh xuống cái ghế dài bên cạnh.
" Anh, sao thế??" Nhâm Cảnh Lâm vuốt mái tóc nhễ nhại mồ hôi của cậu, cố ý lấy quyển vở bên cạnh, phe phẩy mấy cái.
Xương An Diệp lắc đầu. Ngửa mặt hưởng tý gió. Nhậm Cảnh Lâm cong môi, lực tay mạnh hơn một chút.
" Khoan...cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024417/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.