Loại được bà cô chuyên bắt bẻ mình kia, Xương An Diệp cuối cùng cũng được yên ổn.
Học sinh trong trường cũng được một phen vui mừng.
Dư Mai trong trường cũng chẳng phải được yêu thích gì, với tính cách của bà ta, sớm đã bị ghét ngay từ đầu. Học sinh muốn đổi giáo viên, bà ta lại như bị điên luôn đến gào thét bên tai bọn họ. Nghe nói có đại gia tộc chống lưng cho bà ta, mọi người cũng không dám làm gì. Cuối cùng thì cũng có người đuổi được bà ấy.
Xương An Diệp đi đâu cũng được mọi người thân thiện trao cho một nụ cười.
Nhưng cục súc nhất là ở chỗ, đứa nào lan truyền tin Nhậm Cảnh Lâm là ba nuôi cậu đấy hả? Tức cái lồng ngực, đúng là cái miệng hại cái thân.
" Không phải do chính miệng anh nói hay sao." Nhậm Cảnh Lâm chậm rãi ăn sáng, ánh mắt đều là ý cười.
Xương An Diệp không có thói quen ăn sáng nhưng bị hắn cưỡng ép ngồi vào bàn. Cậu cũng chỉ ăn có mấy miếng.
" Vậy ba ba, có thể cho chút tiền tiêu vặt được hông???" Xương An Diệp chớp mắt mấy cái, ánh mắt đầy mong chờ giơ lên hai cái tay nhỏ. Đâm lao thì theo lao đây nài.
Nhậm Cảnh Lâm nghiêng đầu, khóe môi dâng lên một độ cung nhỏ, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Nhậm Cảnh Lâm có việc, tối lại không về. Chắc lại bị gọi đi học hỏi cái gì đó. Xương An Diệp qua loa ăn xong một bát mì, đang ngồi vắt vẻo ngoài ban công thì nghe tiếng chuông cửa.
Xương An Diệp còn tưởng Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024416/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.