“ Ai trời ơi, tôi đã nói là tôi không có cầm sợi dây chuyền của cậu rồi mà.”
“ Nhưng lúc đó tôi để quên ở đây, bây giờ quay lại không thấy đau, chỉ có thể là cậu thôi.”
Xương An Diệp tức cái lồng ngực, thật muốn kí đầu thằng nhãi ranh này: “ Ở trong đây nhiều người như thế, cậu lại cứ khăng khăng là tôi làm mặc dù không có bằng chứng. Hay nói cách khác, cậu đang cố ý nhắm vào tôi??”
Xương An Diệp nheo con mắt đầy quy hiểm. Nam sinh kia có hơi sợ sệt, hắn nhìn quanh thấy bạn học đang nhìn mình, như thẹn quá hóa giận quát lớn:
“ Một kẻ lạ mặt như cậu cứ lởn vởn trước phòng họp của hội sinh viên, không ăn trộm thì là gì.”
“ Cụ nội mi …” Xương An Diệp thực muốn vơ cái cốc ở bên cạnh đập cho cái tên này vỡ đầu. Cậu làm bài kiểm tra đánh giá ở đây mà.
Haizzzzz, nói chuyện với mấy tên này hãi não thật đấy, cậu còn có hẹn với Nhậm Cảnh Lâm, quá giờ rồi, nhóc con đó không biết còn đợi hay không nữa.
“ Nói chung là đem bằng chứng đến đây rồi hẵng nói chuyện với tôi.” Xương An Diệp lườm hắn: “ Nếu không có thì đừng có mở mồm ra là đổ tội. Tao sẽ đem lưỡi của mày cho chó ăn đấy.”
Nam sinh kia chỉ được cái mồm to, bị dọa một cái liền y như rùa rụt cổ, chỉ sợ tránh cậu còn hơn tránh tà.
Xương An Diệp khịt mũi khinh thường, lướt qua đám người nãy giờ rõ ràng là thấy chuyện nhưng không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024414/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.