Ông nội Xương dẫn Xương An Diệp đi thắp hương cho ba mẹ, Nhậm Cảnh Lâm không đi, suy đến tận cùng thì vẫn là người ngoài, đi làm gì chứ.
Xương An Diệp ngồi trên xe, lạ lẫm nhìn quang cảnh xung quanh. Bọn họ đi lên một ngọn núi nhỏ, không dốc nhưng rất trơn trượt, cỏ dại mọc um tùm lại được cắt tỉa bằng phẳng, cứ cách một đoạn lại có một khóm hoa rực rỡ.
Khu này đất lành, phong thủy lại tốt, tất cả các mộ phần ở đây đều là của Xương gia, nhưng có lẽ từ đời này, mộ trạch này bắt đầu có tên người khác rồi. Có một số người không can tâm nhưng không can tâm rồi sao? Cũng chẳng may chuyển được quyết định mấy chục đời của Xương gia. Chỉ có thể thốt lên trách Xương An Diệp vô dụng.
Ông nội Xương dẫn cậu đến trước hai phần mộ. Trước mộ vẫn còn vương vấn hơi nước, có mấy bó hoa vẫn còn tươi mới, hoa quả được bày đã hơi ngả màu. Vệ sĩ theo sau rất biết ý, đốt lên mấy nén nhang, đưa đến cho Xương An Diệp. Xương An Diệp nhìn chằm chằm nhang trên tay người vệ sĩ, hơi cụp mắt, nhận lấy rồi vái mấy vái.
Ông nội Xương nhìn cậu lạnh nhạt như vậy cũng không nói gì, xong xuôi hai người lại trở về.
Rất nhanh đã trở lại, Nhậm Cảnh Lâm vẫn ngồi đó, bên cạnh sớm đã có thêm tên Phó Sinh đáng ghét.
Xương An Diệp vừa đi qua, gã liền lườm một cái đầy bất mãn.
" Ta đã cho người tra rồi. Vụ tai nạn này là do người bên Trạch Long cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024413/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.