Cư Đồ Liên nghe liền biết giọng của ai, hắn chán nản xì một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ phủi phủi đám đồ ăn rơi trên người. Khi đối diện với Cư Đồ Tích, hắn chỉ khẽ cười:
“ Anh hai, lâu rồi không gặp. Lần này anh làm em bất ngờ nha, quay trở lại,vậy mà lại dẫn theo một bé trai xinh xẻo như vậy.”
Nói xong, Cư Đồ Liên còn nhìn Xương An Diệp đầy ẩn ý, hắn liếm khóe môi, một vẻ rất lưu manh: “ Cho em mượn chơi một hôm được không.”
Cư Đồ Tích không vui, hắn kéo cái bàn, tiếng kêu ken két. Cư Đồ Liên đề phòng: “ Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng nóng tính như vậy chứ. Cái bàn đó làm bằng chất liệu cứng lắm đó, đập cái là banh sọ.”
“ Biết điều thì khâu miệng chó lại.”
Cư Đồ Liên làm động tác ok nhưng vẫn không quên nháy mắt với Xương An Diệp. Cư Đồ Tích lần này thực sự cầm cái bàn đập tới, Cư Đồ Liên bị đánh nằm bẹp dí.
Xương An Diệp nhìn một màn vui nhộn, khóe môi cong lên có chút vui vẻ. Cậu nhìn Cư Đồ Tích: “ Em trai anh sao?”
“ Ừm, Cư Đồ….” Hắn phát hiện một vấn đề, lúc trước hắn nói với Xương An Diệp rằng mình là Cư Đồ Liên, bây giờ chẳng nhẽ lại xuất hiện hai Cư Đồ Liên. Cư Đồ Tích nhanh chóng sửa lời:
“ Thì....là Cư Đồ Tích.”
Hắn không biết, chính vì sự đảo lộn này mà gây ra hiểu lầm trong lòng Xương An Diệp. Cậu ngạc nhiên mở to mắt. Không thể nào, tên ngu ngốc háo sắc kia không thể nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024376/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.