Cư Đồ Tích chỉ dạy Xương An Diệp mấy chiêu đơn giản nhưng cậu đều học rất nhanh. Rõ ràng theo hồ sơ thân phận, cậu chỉ là một con người bình thường, chưa hề tập qua võ, cái cách mà Xương An Diệp đánh, rất giống với cách đánh trong quân đội.
Xương An Diệp lúc này vẫn nhởn nhơ lởn vởn chỗ mấy anh lính mà không hề hay biết mình bị nghi ngờ, căn bản là cậu thắc mắc họ là con gì thôi. Có người là họ nhà cáo, có người lại là cẩu, mèo, tê giác, lợn rừng...thậm chí ngay cả chuột đồng cũng có.
Xương An Diệp hít một ngụm khí. Hơ hơ hơ thiệt là đa dạng chủng loài.
3 ngày, chiến hạm đáp xuống một vòm của toà kiến trúc mạng nhện cao chọc trời. Nơi đó có một đám người đang đứng. Khi Cư Đồ Tích vừa xuất hiện, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng, mang theo sự kính nể mà bước đến.
" Thượng tướng, mừng ngài trở về. "
Cư Đồ Tích gật đầu, hướng một nam nhân, tiến lên hành lễ, hắn chưa cần nói gì, nam nhân mặc hoàng sa đã vội vàng đỡ hắn.
" Không cần đa lễ, trở về là tốt rồi. " Sau đó nam nhân nhìn một vòng, chỉ thấy có Xương An Diệp là có gương mặt lạ nhất, như nhận ra, chỉ khẽ vỗ vai Cư Đồ Tích: " Tìm được người là tốt rồi. "
Cư Đồ Tích lại nhìn Xương An Diệp, khoé môi cong lên một độ cung rất nhỏ không ai thấy.
Xương An Diệp nghiêng đầu, ủa, rồi sao nhìn cậu.
Bỗng nhiên lúc này, Xương An Diệp mới ngộ ra một điều.
Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024375/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.