Tối, mọi người dừng chân tại một căn nhà nhỏ hoang tàn ven suối. Để đề phòng bất chợt gặp phải tang thi, hai người một đội sẽ canh gác.
Tạ Xuyên nhất định lôi kéo Xương An Diệp làm Giang Vọng Duy tức muốn hộc máu. Căm phẫn nhìn Tạ Xuyên, Giang Vọng Duy hỏi Xương An Diệp:
" Tiểu An An, anh trực đêm với em nhé??"
" A..." Xương An Diệp mờ mịt ngẩng đầu, hai người này lại tranh dành cái gì, cũng đâu phải trẻ con. Nhưng mà...
" Đội trưởng, anh là chủ lực của đội, anh cũng mệt cả ngày rồi. Hay là anh nghỉ một lát đi, em với Tạ Xuyên trông coi là được." Đương nhiên cậu phải theo người đó rồi.
Giang Vọng Duy nghe vậy ỉu xìu, như quả bóng xẹp lép, lê thân xác buồn thiu vào căn nhà. Tạ Xuyên đắc ý nhếch khoé môi, cả người đều nhộn nhạo vui sướng.
Khoan, hắn vui vẻ cái gì. Trực đêm với ai mà chẳng được, Xương An Diệp cũng đâu có liên quan gì đến mình, tại sao phải khó chịu khi cậu ta ở cùng người khác. Aaaaaaaaa Tạ Xuyên, mày bị tẩy não rồi.
Xương An Diệp không để ý Tạ Xuyên, ngồi xuống uống ngụm nước. Nước tràn qua khoé môi, chảy xuống phần cổ trắng nõn. Tạ Xuyên vò vò góc áo nhìn chằm chằm từng động tác uống nước của Xương An Diệp, toàn thân liền nóng lên, muốn.
Tạ Xuyên: "....." Hắn là tang thi vương, sao có thể nóng trong người ?!!!!!!!!
" Ngồi đây đi. " Xương An Diệp thấy Tạ Xuyên vẫn đứng bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình. Tạ Xuyên chậm rãi bước lại, ngồi cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024321/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.