Bởi vì Kiến Văn sợ độ cao nên Hạ Kỳ Như thay bằng xe ngựa. Tiểu Hắc cũng sợ doạ đến cậu nhóc nên không dám hiện thân, cuối cùng vẫn trung thành quấn ở cổ tay cô như cũ. Kiến Văn đột nhiên thấy trên tay cô có thêm một mảnh vải liền tò mò muốn hỏi cô, nhưng nghĩ đến câu trả lời ban nãy của cô liền nhanh chóng nuốt lại lời muốn nói, rất sợ cô sẽ cho đáp án còn khủng bố hơn. 
Hạ Kỳ Như thấy cậu nhóc muốn nói lại thôi liền nhíu mày. 
"Khó chịu sao?" 
"Không có. Mà chị ơi, mình đi đâu vậy?" 
"Đưa cậu về nhà ném vào nồi rồi nấu lên ăn thịt." 
Kiến Văn nghe thấy vậy liền giật mình nhìn cô, vài giây sau cậu nhanh chóng cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ siết chặt lại, bả vai cũng hơi run lên vì sợ. 
Bởi vì lần này thái độ của cô cực kỳ nghiêm túc chứ không mang vẻ đùa cợt như ban nãy, vẻ mặt kia giống như thể nếu không phải bây giờ đang ở ngoài đường cô sớm đã ninh nhừ cậu để cho vào bụng rồi. 
Tiểu Hắc thật sự hận không thể ngay lập tức bịt miệng tiểu chủ nhân nhà mình lại. 
Cô từ khi nào lại xấu xa như vậy rồi hả? Đến cả trẻ con cũng không tha. 
Hạ Kỳ Như trực tiếp phớt lờ tua vải trên tay, bình tĩnh nói tiếp với cậu nhóc trước mặt. 
"Sợ cái gì? Nhà tôi còn xa lắm. Cậu thích ăn cái gì thì báo với tôi để tôi mua cho. Không sau này muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa đâu." 
Kiến Văn nghe vậy càng run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650540/chuong-237.html