Mặc dù không gian xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt, nhưng bầu không khí ở chỗ Hạ Kỳ Như lại cực kỳ cổ quái. Cô không nói chuyện, cậu nhóc kia cũng không nói chuyện. Hai người chỉ nhìn nhau chằm chằm như vậy như muốn so xem ai chớp mắt trước. Mãi cho đến khi người giúp Hạ Kỳ Như thám thính trở về, cuộc chiến giữa hai người mới coi như tạm nghỉ giữa hiệp.
"Vị tiểu thư này, tôi vừa tìm bên trong đó một lượt nhưng không tìm thấy người cô cần tìm. Xem ra cậu ta bị người ta mua đi rồi."
"..."
Người kia thấy cô không trả lời liền sợ cô lấy lại tiền nên dè dặt nói tiếp.
"Mặc dù không tìm được người cô cần tìm nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Số tiền còn lại tôi có thể không lấy, nhưng số tiền trước đó..."
Hắn chỉ là người ở tầng chót, nếu bị cô đòi lại hắn cũng không có cách nào. Dù sao với thân phận của cô, cho dù có giết hắn cũng chẳng ai dám bàn tán gì. Hạ Kỳ Như thấy hắn nhìn mình như vậy liền phiền, cô phất phất tay.
"Cứ lấy đi."
"Cảm ơn tiểu thư."
Người kia mừng như bắt được vàng, nói xong liền chạy biến. Tầm mắt của Hạ Kỳ Như vì vậy lần nữa đặt lại trên người cậu nhóc vừa rồi.
"Nhóc tên gì?"
"Kiến Văn."
"Là gì của người đàn ông ban nãy?"
"Ngài ấy là chủ nhân của tôi."
"Mới mua từ đây à?"
"Vâng."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười hai tuổi."
Hạ Kỳ Như hỏi rất nhanh nhưng Kiến Văn còn trả lời nhanh hơn. Cô thoáng thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650539/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.