Cạch.
Hạ Kỳ Như vừa rời đi lại có người khác đi vào. Là một thiếu niên rất đẹp trai, ngũ quan cân đối hài hoà, là kiểu nam sinh ấm áp điển hình mà các nữ sinh thầm mến. Khi thấy Đức Tuấn, cậu lộ ra vẻ mặt kháng cự nhưng vẫn đi tới.
"Hạ Kỳ Như bảo tôi qua nhờ anh đưa đi làm thủ tục nhập học. Anh bây giờ đang làm giáo viên ở trường trung học này mà phải không?"
Đức Tuấn còn chưa bình tĩnh lại sau vụ lột xác của Hạ Kỳ Như, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Nguyên Khôi lại tiếp tục đơ tập hai.
Lại thằng nhóc nào nữa vậy?
Nguyên Khôi giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bình thản giải thích.
"Tôi là Nguyên Khôi, năm nay tôi 18 tuổi rồi, không còn là nhóc con nữa."
Tuổi thực của Nguyên Khôi chắc phải hơn, nhưng theo giấy khai sinh thì cậu vẫn 18, cho nên đến trường học trải nghiệm cũng không có vấn đề gì. Dù sao bây giờ cậu cũng rất rảnh.
Đức Tuấn nghe xong hết dụi mắt đến ngoáy lỗ tai. Cảm thấy bản thân giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang ở trong cơn ác mộng không có hồi kết. Chỉ đến khi Nguyên Khôi lần nữa lên tiếng hắn mới biết bản thân không nằm mơ.
"Vì sao cậu không gọi mẹ cậu mà lại gọi tôi? Tôi với cậu thân nhau lắm à?"
Nguyên Khôi thấy hắn không chịu đưa mình đi liền kiên nhẫn giải thích.
"Anh là anh trai tôi, anh đi có khác gì mẹ đi đâu. Tuổi của anh làm người giám hộ của tôi cũng được rồi mà."
Đức Tuấn sững người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650537/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.