"Nguyên Khôi, cậu có nguyện vọng gì cần thực hiện không?"
Trong lúc Nguyên Khôi đang sốt sắng muốn giúp cô, Hạ Kỳ Như lại bình tĩnh cắt lời cậu, điều này khiến cậu có chút ngoài ý muốn.
"Ý chị là gì? Không phải chị rất muốn gặp lại Khởi Phong à?"
Lúc nghe có cách cứu anh ấy, gương mặt cô sáng bừng lên luôn, rõ ràng là rất sốt ruột còn gì. Không phải lúc này cô nên chớp lấy cơ hội mà đi tìm Khởi Phong, tìm người cô yêu sao? Sao lại hỏi nguyện vọng của cậu?
Đáp lại cậu là giọng nói không chút trập trùng của cô.
"Tôi không nhận đồ miễn phí từ người khác. Hy sinh mạng sống của người khác chỉ vì muốn nhanh chóng đạt được mục đích của mình lại càng không."
Nguyên Khôi thấy cô kiên quyết như vậy liền nói.
"Nguyện vọng của tôi là nhanh chóng giúp chị cứu được Khởi Phong."
Từ bé bị nhốt trong thân thể của mình khiến cậu có cảm giác bản thân như bị nhốt trong một chiếc lồng vô hình. Chấp niệm duy nhất khiến cậu kiên trì đến giờ phút này là hoàn thành lời hứa với Khởi Phong. Chừng nào lời hứa chưa hoàn thành, chừng nó cậu sẽ không từ bỏ. Cho nên Ngôn Cẩn nói cậu cố chấp cũng không phải không có lý do.
"Còn Đức Tuấn? Cậu ta vẫn chưa nói ra nguyện vọng của mình."
Nguyên Khôi muốn phản bác, muốn thay hắn ta đưa ra nguyện vọng. Nhưng nhớ tới lời nói của cô liền ngừng lại.
Cô ghét nhất là những người vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Mà cậu thì không muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650536/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.