các người không phải là người của chính quyền sao? Hàng năm chúng tôi nộp thuế cho các người nhiều như vậy không phải chính là để các người bảo vệ chúng tôi sao? Nếu chúng tôi có sức chiến đấu chúng tôi sẽ chịu chết ở nơi này nhận mấy đồ bố thí của mấy người sao? Nhìn xem thứ mấy người cho chúng tôi ăn đi, đây là thứ đồ ăn giành cho người sao? 
Căn cứ dưới lòng đất mới thành lập còn khá sơ sài, hơn nữa người dân lúc này vẫn còn ỷ lại vào chính quyền, một khi vào đây liền không chịu đi ra ngoài nữa, cả ngày không chịu làm gì nhưng vẫn luôn muốn hưởng những quyền lợi tốt nhất. 
Cho nên tình cảnh cãi nhau luôn thường xuyên diễn ra, sáng hôm nay cũng không ngoại lệ. 
Người phát bữa sáng yếu ớt giải thích. 
- bác gái, hiện tại vật tư khan hiếm chúng tôi cũng giống như mọi người, chỉ có thể ăn những thứ này thôi. 
Nhưng mà cô ta làm sao địch nổi giọng nói như loa phát thanh của bà thím kia chứ, rất nhanh liền bị bà ta mắng cho không ngẩng đầu lên được. 
- tôi mặc kệ, dù sao ban đầu là do mấy người thả con quái vật kia ra khiến chúng tôi phải sống khổ cực như vậy, các người nhất định phải chịu trách nhiệm với chúng tôi. 
Mấy người phía sau lập tức phụ họa. 
- đúng vậy, cho tôi thêm ít đồ ăn đi, không phải hôm qua mấy người lấy được rất nhiều vật tư sao? 
Mới sáng sớm Hạ Kỳ Như đã bị tiếng nói như loa phát thanh của mấy người bên ngoài đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650432/chuong-130.html