Có thể tài xế bị khẩu súng trên tay cô dọa sợ, thế nên rất thành thật mà đưa cô đến đúng địa chỉ, cô vừa xuống xe liền lập tức rời đi.
Hạ Kỳ Như nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt mà mặt mày ngu ngơ.
Địa chỉ thì đúng rồi, nhưng mà cô lại không nhớ nhà mình ở góc nào, thế có cay không cơ chứ.
"Xin chào Hạ đại nhân."
Hạ Kỳ Như nghe thấy giọng nói quen thuộc ở trước mặt mình, mày hơi nhướn lên.
"Bạch Vô Thường, ngươi cũng kiên trì thật đấy."
Cô về rồi vẫn cố chấp đuổi theo đến cùng, hắn là con đỉa chắc.
Hơn nữa cô mới trở về được bao lâu chứ?
Đến nhà cô còn chưa tìm được đây này, thế mà hắn đã vội vàng đến tìm rồi.
Sao lúc ngươi đi bắt người khác không thấy ngươi nhanh chân như thế đi.
Bạch Vô Thường: "..."
Hay lắm, lấy được thân thể thật của mình nên không cần sợ nữa đúng không?
Bạch Vô Thường nín nhịn một chút, đột nhiên cười nói.
"Hạ đại nhân, sự kiên trì của ta cũng giống bệnh mù đường của cô thôi."
Thân thể có thể thay, thế giới có thể đổi, chỉ có mù đường là trường tồn theo năm tháng.
"..."
Bạch Vô Thường thấy cô không đáp liền tiếp tục lên tiếng.
"Ta có thể dẫn cô về nhà."
"..."
Đây là cho một bạt tai rồi cho một cái kẹo sao?
Không nhận.
"Ta nói thật đấy, dù sao bây giờ cô sống lại rồi, ta cũng đâu thể bắt cô trở lại Âm giới được đúng không?"
"..."
"Ngày trước hay dọa cô là ta sai, bây giờ ta sẽ sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650417/chuong-115.html