Cảnh Thiên... 
Hạ Kỳ Như thấy Cảnh Thiên vẫn chưa chết thì mừng phát khóc, vội giằng khỏi tay Brian mà chạy đến chỗ hắn. 
Nhưng cô vừa đi được mấy bước, ngón áp út trên tay đột nhiên đau dữ dội, chiếc nhẫn không gian trên tay vô không ngừng thu nhỏ lại như muốn cắt đứt ngón tay cô. 
Bởi vì nó in lên ngón tay cô, thế nên cô không cách nào tháo nó ra được, Hạ Kỳ Như hơi mất kiên nhẫn, lập tức rút một con dao ngắn ra, nhằm thẩng vào ngón áp út mà hạ xuống. 
Không sai, cô chính là muốn nhỏ máu nhận chủ đấy. 
Nhẫn không gian này vốn đã nhận Cảnh Thiên làm chủ lại thêm trước đó nó và cô nước sông không phạm nước giếng, cho nên cô chưa từng để ý đến nó, nhưng bây giờ mặc kệ nó có chủ hay không, mặc kệ thân thể này có phải của cô hay không, cứ cho nó nhỏ máu nhận chủ trước đã. 
Để xem định lực của ngươi mạnh hay máu của ta mạnh. 
"..." 
Tiểu chủ nhân, cô là đồ bỉ ổi, nó còn lâu mới khuất phục cô. 
Mà khoan đã, vì sao máu của tiểu chủ nhân lại thơm như vậy? Nguy rồi muốn uống một miếng quá phải làm sao đây? 
Chiếc nhẫn ban đầu còn phản kháng, bài xích cô, nhưng khắp nơi đều là mùi máu thơm ngọt, nó nhịn rồi nhịn cuối cùng vẫn không nhịn được mà uống một hớp. 
Hạ Kỳ Như cảm nhận được sự trói buộc trên người đã biến mất liền cười thật tươi. 
- tốt lắm, giờ mi là của ta rồi. 
Nhẫn không gian: "..." 
Nước đi này nó đi sai, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650416/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.